Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134335

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/335 lượt.

biết điều? - Đông Tam cười nhạt - Cô đừng có ngu như thế. Vô duyên vô cớ chạy đến tự chuốc nhục vào người, cô còn định trách ai chứ?
Lợi Lợi nhìn cô trừng trừng, trong mắt cuồn cuộn nỗi oán hận chỉ có ở đàn bà:
- Được, là tôi tự chuốc nhục vào mình. Vậy để tôi nói cho cô biết, người đàn ông của cô và cũng là bạn trai cũ của tôi, Chu Nam, chính anh ta đã cầu xin tôi quay lại, chúng tôi còn lên giường với nhau nữa, cô có muốn xem đoạn băng ấy không? Cô có biết cô ích kỷ, phiền toái như thế nào không? Cô chỉ là đồ giẻ rách của anh ấy!
Chu Cẩm Thời kịp thời giữ được cánh tay đang vung lên của Đông Tam, cổ tay cô bị gã ghìm chặt:
- Đủ rồi, Tam Tam, sao cô có thể tự ý đánh người khác như thế?
Mặt cô trắng bệch, đôi mắt tối sầm:
- Đê tiện thì phải đánh! Anh bỏ ra!
Khuôn mặt hung dữ của cô khiến Chu Cẩm Thời cũng cảm thấy sợ. Anh vội nói:
- Cô không sợ... không sợ Chu Nam biết hay sao?
Nói xong, gã lập tức cảm thấy hối hận. Đông Tam khựng người lại, nỗi đau đớn hiện rõ trong đôi mắt cô. Gã chưa kịp định thần lại thì Đông Tam bất ngờ cắn mạnh vào tay gã. Chu Cẩm Thời vội rụt tay lại, Đông Tam chỉ chờ có thế vùng mạnh ra như một cánh diều đứt dây nhẹ bỗng bay lên.
Cô “ừ” một tiếng rất trầm, rồi không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bỏ đi. Mọi người xung quanh đều tản ra nhường lối cho cô.
Chu Cẩm Thời thấy hối hận cùng cực. Gã nhìn cô đầy bất lực:
- Xin lỗi, Tam Tam. Không phải tôi cố ý.
Đông Tam lẳng lặng đi đến trước mặt Hà Cương lúc này vẫn đang đứng dựa vào tường quan sát mọi việc.
- Xin thanh toán tiền lương tháng này cho tôi, cảm ơn.
Đành phải có lỗi với Trình Nhược San vậy. Làm thế nào được? Cả thế giới này đều đang đối đầu với cô. Khi cô quay người đi, Lợi Lợi ban nãy còn khóc lóc ầm ĩ đột nhiên gằn giọng miệt thị cô.
- Cô tưởng cô ghê gớm lắm sao? Cô chỉ là hạng đàn bà ích kỷ, xấu xí, khiến người khác thấy ghê tởm mà thôi.
Rất lâu sau Đông Tam mới quay lại nhìn Lợi Lợi, rành rọt rít từng chữ qua kẽ răng:
- Tôi sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ cô đã nói hôm nay. Nhắc cho cô nhớ, đừng có giở trò với tôi, cô không đùa với tôi được đâu.
Cô đứng đó, dưới ánh mặt trời chói chang, lạnh lùng nhìn hai người họ cách đó không xa.
- Từ bây giờ trở đi tôi không còn nợ gì cô nữa, Lô Lợi Lợi.
Tiền quyết toán nghỉ việc chỉ vỏn vẹn có một nghìn hai trăm tệ.
Nhận tiền xong, cô đi thẳng đến bưu điện gửi một nghìn tệ về quê rồi gọi điện thông báo cho Mãn Hạ.
- Em gửi một nghìn tệ về, chị dẫn ông ấy đi khám bệnh đi, đừng mua rượu cho ông ấy nữa. Cẩn thận không ông ấy chết trên bàn rượu đấy.
Mãn Hạ ngạc nhiên hỏi lại:
- Mấy hôm trước chẳng phải em đã gửi năm nghìn tệ về rồi hay sao? Em ba, bố cứ đòi vậy thôi chứ nhà cũng không quá thiếu tiền đâu. Em ở đó còn phải đi học, đừng... em cứ lo cho bản thân đi đã.
- Năm nghìn tệ? Lúc nào vậy chị?
- Em quên rồi à? Cách đây không lâu lắm, chắc chỉ tầm một tháng thôi? Hay là ông ấy... - Giọng Mãn Hạ nhỏ dần, Đông Tam biết, câu trả lời của chị cũng giống như mình. Cô giận điên người, ông ta chẳng thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo của mình sao?
- Tiền đó đâu rồi? Ông ta tiêu hết rồi sao?
- Em ba, thực ra bố không phải như em nghĩ đâu, thực ra ông ấy...
- Được rồi, nếu ông ta không muốn em chết đói ở Bắc Kinh, nếu sau này ông ta còn muốn em phụng dưỡng đưa ma thì đừng bao giờ gọi điện cho Chu Nam đòi tiền nữa. Nếu còn để em biết...
Cô có thể làm gì? Cắt đứt quan hệ cha con? Mười năm trước cô đã từng cắt đứt, nhưng với một người cha trơ tráo như thế, những lời dọa dẫm của cô chỉ như trò đùa mà thôi.
Việc đến nước này, cô mới nhận ra sự bất lực của cuộc sống. Cô có thể làm gì? Từ chối sự giúp đỡ của Chu Nam? Ra đứng đường? Hay thôi học đi làm? Nhưng đang trong giai đoạn khủng hoảng tài chính như hiện nay, tìm một công việc còn khó khăn hơn gấp mấy lần việc cô sống dựa dẫm vào Chu Nam.






Đứng giữa đại sảnh bưu điện rộng thênh thang với biết bao người đi đi lại lại xung quanh, cô bặm môi nhớ lại những lời ban nãy của Lô Lợi Lợi. Cảm giác bị sỉ nhục siết lấy tim cô. Cô phải đối mặt thế nào với Chu Nam đây? Người đàn ông mà cô luôn tôn thờ, chỉ trong phút chốc đã đang tâm hủy hoại cả thế giới của cô.
Điện thoại cô réo inh ỏi. Trong cơn nôn nao chóng mặt, cô mơ hồ nhìn vào dãy chữ số xa lạ đang nhấp nháy trên màn hình. Vừa ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười đùng đục:
- Tiểu Tam, bạn biết tôi nhìn thấy gì không? Tôi tưởng rằng bạn đang rất hạnh phúc, không ngờ bạn còn đáng thương hơn cả tôi...
- Lâm Phong...
Cô thảng thốt gọi tên cậu nhưng đầu dây bên kia đã dập máy. Liền ngay sau đó là một tin nhắn được gửi đến. Đông Tam run run mở tin nhắn ra xem, trong phút chốc, trời đất như sụp đổ dưới chân cô.
Cô cảm giác tất cả những đau khổ, uất hận như nghẹn lại nơi đáy họng, nếu không phải vì cô cố bịt chặt miệng thì không biết sẽ có chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô. Chợt cô nghe thấy tiếng mình vang lên ráo


Polly po-cket