Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134340

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/340 lượt.

những sai lầm của ông còn có một trái tim lo lắng của người cha.
Cô cảm giác như mình mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, những suy nghĩ trước đây đã phản bội lại cô. Sai lầm là do cô tự chui đầu vào, tự cô làm khổ mình khổ người, sự hối hận muộn màng bóp nghẹt tim cô. Đông Tam ngước mắt nhìn Lâm Phong, mắt ngân ngấn nước:
- Lâm Phong, bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy không được tốt. Ông ấy uống nhiều rượu quá… gan ông ấy hỏng hết rồi. Nếu là tám năm, chắc tớ sẽ ngẩng mặt lên trời mà nói ông trời có mắt. Nhưng nghĩ lại, từ khi mẹ tớ mất đi, chưa bao giờ ông ấy oán trách tớ dù tớ đối xử với ông ấy tệ bạc như thế nào. Tớ còn cầm dao đuổi ông ấy khắp xóm, tớ…
Lâm Phong rụt rè lau nước mắt cho cô. Hình như dạo này cô trở nên yếu đuối hơn. Nhớ cô gái năm nào thà chảy máu chứ nhất quyết không rơi lệ, thế mà nay chỉ vì một người đàn ông mà lúc nào gặp mặt mũi cũng ủ ê, nước mắt vòng quanh?
- Khi bố cậu đến tìm tớ, ông ấy đã nói rất nhiều. Ông ấy khen tớ là một nam nhi đích thực, có thể vào sinh ra tử vì người con gái mà mình thích. Ông ấy còn hứa đợi tớ ra tù, nhất định sẽ gả cậu cho tớ. Ông nói một người đàn ông như thế mới xứng với con gái của Thẩm Văn Thụ… Tớ khi ấy quá ngốc, tớ đã tin.
- Cho nên cậu mới gánh toàn bộ…
Lâm Phong nghiêm sắc mặt, nhìn thẳng vào mắt cô bạn:
- Không, cậu phải nhớ rằng, cậu đã tự vệ chính đáng. Đây là điều mà pháp luật đã quy định, cậu chỉ cần biết một điều đó thôi.
- Lâm Phong… - Nước mắt cô trào ra. Tất cả đều là lỗi lầm của cô, dù Lâm Phong có an ủi thế nào thì mãi mãi tâm can cô cũng không thể được yên ổn.
- Tam Tam! – Cô giật mình quay đầu lại. Chu Nam mặt mũi nhuốm đầy bụi đường đang nhìn cô tóe lửa.
Cô giống như một đứa trẻ hư bị bố mẹ bắt quả tang, luống cuống giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Lâm Phong.
- Chu Nam, sao anh lại về bất ngờ thế?
- Nếu không phải tôi về bất ngờ thì làm sao có thể tận mắt chứng kiến một vở kịch hay như thế này. Trông cũng tình sâu nghĩa nặng đấy, cô không định giới thiệu mối tình đầu của cô với tôi à? – Chu Nam cười khẩy nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô thì mới cam tâm.
- Không, không phải…
Cô bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp theo. Hai người đàn ông đều đang đợi cô nói tiếp, cô há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng. Chu Nam cười nhạt:
- Không nói được gì nữa phải không? Nếu không phải tôi vô tình bắt gặp thì cô còn định lừa dối tôi bao lâu nữa?
- Anh là Chu Nam phải không? Anh tưởng những chuyện phong lưu của anh ít lắm hả? Anh có tư cách gì mà nói Tiểu Tam như vậy? – Lâm Phong nhướng mắt lên, tỏ rõ thái độ khinh thường – Với những chuyện ong bướm của anh, Tiểu Tam đá anh cũng không có gì là quá đáng. Anh không mang ơn cô ấy, lại còn cố tình hành hạ cô ấy nữa là sao? Anh có còn là đàn ông nữa hay không?
- Anh cũng chẳng khá hơn là mấy đâu. Hôm nay vì sao tôi ở đây, chắc anh là người rõ hơn ai hết. – Chu Nam cười nhạt – Chưa gì đã bảo vệ nhau ghê thế, tôi không biết là anh lại có tình cảm sâu đậm như vậy.
- Ít ra cũng còn hơn những kẻ chỉ biết dựa vào hơi đàn bà để thăng tiến… - Lâm Phong hững hờ nói.
Chu Nam lập tức nóng mặt, anh xông vào nắm cổ áo Lâm Phong, giọng lạnh lùng:
- Mày có gan thì nói lại lần nữa xem.
- Ối chà, tôi là kẻ tàn tật, tôi không có gan, xin anh tha cho tôi, được chứ?
Lâm Phong giơ bàn tay phải chỉ có ba ngón của mình lên, bất lực nhìn Chu Nam. Chu Nam thừ người ra, định buông cổ áo cậu ta thì Lâm Phong đột nhiên giáng một cú đấm vào mặt anh. Chu Nam loạng choạng ngã dúi xuống đất. Lâm Phong khẽ vẩy tay, sắc mặt điềm nhiên như không có gì xảy ra.
- Lâm Phong, cậu đánh đủ chưa! Đây là chuyện giữa tớ và Chu Nam, cậu đừng xen vào có được không? – Đông Tam lao đến đỡ Chu Nam dậy, xót xa xoa chỗ bầm trên mặt anh.
Lâm Phong nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Cô gái cứng cỏi năm nào giờ đã thuộc về người đàn ông khác. Cho dù anh ta có đối xử tốt với cô hay không, có chung thủy với cô hay không, thì chuyện ấy hoàn toàn không liên quan gì đến anh nữa rồi.
Đông Tam vội đỡ Chu Nam ra khỏi quán, trước khi đi còn kịp gửi lại ba mươi đồng trên mặt bàn. Đó là tiền sữa chua cô mời cậu hôm nay.
Khi họ lên tầng, điện thoại của Thẩm Đông Tam đổ chuông. Là tin nhắn của Lâm Phong:
- Tin tớ đi, anh ta không hợp với cậu đâu.
Cô nhắn lại không cần suy nghĩ: Có thể anh ấy không phải là người thích hợp với tớ, nhưng tớ yêu anh ấy.
Chu Nam đứng trên hai bậc thang, nghi ngờ hỏi cô:
- Em và gã đó, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Đông Tam im lặng ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời:
- Em và cậu ấy là bạn học hồi phổ thông. Một thời gian dài không liên lạc gì với nhau, lần trước vô tình gặp lại nên mới đi uống nước nói chuyện linh tinh thôi.
Chu Nam khẽ mỉm cười, nét mặt đầy đau khổ:
- Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy thì có lẽ anh đã tin em. Tam Tam, em còn muốn giấu anh đến bao giờ nữa?
Đông Tam buồn bã, thực lòng cô không hề có ý định giấu giếm gì với anh cả:
- Chuyện này chỉ là tình cờ thôi. Em chưa bao giờ