Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đi Về Phía Không Anh

Đi Về Phía Không Anh

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134334

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

định giấu giếm anh điều gì cả. Nhưng anh nghĩ lại mà xem, Chu Nam, thời gian này anh luôn tránh mặt em, cũng không muốn nói chuyện trực tiếp với em cho rõ ràng. Anh muốn em phải nói gì với anh đây? Thậm chí, anh còn chẳng có thời gian liếc nhìn em đến một lần, em…
Nụ cười của Chu Nam càng lúc càng nhăn nhúm:
- Anh không có ý trách em, anh chỉ muốn em đừng để người khác lừa gạt. Em biết vì sao anh lại về sớm hơn dự định không? Vì có người báo anh, hôm nay em đi gặp người đàn ông đó. Anh không tin, nhưng anh… anh đã quyết định về sớm. Tam Tam, người đàn ông này chẳng có gì tốt đẹp cả đâu, hắn ta không phải chỉ lừa em một lần. – Anh bỏ chiếc túi đeo trên người xuống, lấy ra một cái túi da trong ngăn nhỏ đưa cô – Em tự xem đi.
Cô mở túi ra, bên trong toàn là ảnh. Cô xem hết tấm này đến tấm khác. Tất cả những bức anh đều chụp cô và Lâm Phong tay trong tay dạo phố, ăn cơm, xem phim… Cô chưa bao giờ biết, Lâm Phong nhìn cô buồn bã như vậy.
- Anh luôn đợi em nói với anh sự thật. Có người đã gửi những bức ảnh này vào hòm thư của anh. Lúc đầu anh đã xóa hết đi, nhưng sau đó họ lại trực tiếp gửi ảnh cho anh. Tam Tam, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện là như thế nào không?
Chỉ là mười mấy tấm ảnh, mà sao lại nặng đến như vậy? Cô bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đượm buồn:
- Chu Nam, em không biết đây có phải là một âm mưu hay không, nhưng người đàn ông anh gặp ban nãy, em nợ cậu ấy rất nhiều, thậm chí cả đời này cũng không thể trả hết. Và em vừa mới biết, em lại nợ cậu ấy thêm một lần nữa. Chu Nam, em hỏi anh, có bao giờ anh hận một người đến tận xương tủy rồi lại phát hiện ra chính người ấy đã cứu rỗi cuộc đời mình không? Anh sẽ làm thế nào nếu biết rằng người mà anh hận vẫn luôn yêu thương anh? – Cô càng nói càng loạn – Chuyện giữa em và Lâm Phong, em sẽ nói hết với anh. Còn bây giờ, em muốn anh gặp một người. Có ai gửi cho anh ảnh của em và ông ấy không? Ông ấy là Thẩm Văn Thụ. Trong thời gian anh đi công tác, ông ấy đã ở chung nhà với em.
Cô đi thẳng lên nhà không quay đầu lại, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng sáu. Cô đứng trước cửa thở mệt nhọc, Chu Nam cũng thở hổn hển đi theo sau, nghi hoặc nhìn cô. Hai người nhìn nhau, không ai mở cửa.
Đúng lúc ấy, cửa bật mở, Thẩm Văn Thụ tay cầm muôi canh, ngạc nhiên nhìn Đông Tam chằm chằm:
- Mau vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Nói xong, ông mới chợt nhận ra Chu Nam đang đứng một bên ngơ ngẩn hết nhìn ông rồi quay sang nhìn Đông Tam, ông “à” lên một tiếng:
- Cậu là Chu Nam phải không? Tôi là bố của Đông Tam, Thẩm Văn Thụ. Nghe con ba nói cậu đi công tác, chắc là vất vả lắm. Mau rửa mặt rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Sự chân chất của Thẩm Văn Thụ khiến Chu Nam cảm thấy hơi ngượng ngập. Anh theo ông ta vào phòng, bỏ đồ xuống, ngơ ngác nhìn quanh mới thấy Đông Tam vẫn đứng ở ngoài cửa.
- Tam Tam. – Anh xoa xoa tay, dường như không biết nên nói gì – bố đến lúc nào vậy?
- Mới được mấy ngày thôi. – Cô vào thay dép, đi về phía bếp. – Em đi giúp bố nấu cơm. Anh xếp đồ rồi chuẩn bị ra ăn tối. Chu Nam kéo cô lại. Im lặng một lát rồi nói:
- Để anh giúp.
Thứ hai, Chu Nam xin nghỉ nửa ngày đưa Đông Tam và Thẩm Văn Thụ đến bệnh viện. Lúc khám, bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm hôm trước cau mày hồi lâu. Kết quả chụp CT cho thấy, phổi của ông có vấn đề nặng. Cụ thể thì phải đợi kiểm tra chi tiết hơn thì mới biết được.
Vừa ra khỏi phòng khám của bệnh viện, Đông Tam quỵ xuống bên đường. Ông bố không được vào, nên không biết kết quả ra làm sao. Chu Nam đi theo sau đỡ cô nói:
- Không sao, vẫn còn chưa có kết quả cuối cùng cơ mà. Chúng mình sẽ đến chỗ khác khám, đừng lo, Tam Tam, đừng để bố nhìn thấy.
Chu Nam ôm Đông Tam vào lòng, vỗ về an ủi cô, Đông Tam vùi đầu vào lòng anh, nức nở không thôi:
- Sẽ không sao phải không? Chu Nam, em sợ lắm…
- Hãy tin ở anh, ngoan nào.
Bàn tay anh đặt trên đầu cô như thể thay cô chống đỡ mọi đau đớn trên đời.
Đến buổi chiều, Chu Nam phải đến công ty làm việc, nên Đông Tam đưa bố về nhà trước. Đi ngang qua siêu thị, cô vào mua cho ông một bình rượu và một túi đồ nhắm. Thẩm Văn Thụ vui vẻ theo cô về nhà.
Về đến nhà, Đông Tam làm mấy món nhắm rồi rót đầy một cốc rượu. Cô cầm cốc lên rồi trầm ngâm nói với ông:
- Trước đây tôi luôn không hiểu rượu có gì ngon, vừa cay vừa đắng, uống vào thì thiêu cháy cả ruột gan, vậy mà ông lại mê lăn mê lóc, uống cả ngày vẫn không chán. Tôi đã từng thề đời này sẽ đập tan vò rượu của ông ra, nhưng vẫn không có cơ hội thực hiện điều ấy. Cốc này là tôi uống thay ông. – Cô ngửa cổ uống cạn cả cốc rượu rồi ho sặc ho sụa, mặt đỏ bừng bừng. Dù có cay đắng, chua chát hay cô độc, ông vẫn là ông, cô mãi mãi không thể thay thế được điều đó.
Thẩm Văn Thụ vội giằng lấy cốc rượu từ tay cô:
- Con ba, mày điên rồi hay sao? Trước nay mày có bao giờ uống rượu…
Cô vỗ ngực cho bớt ho, hai mắt ngân ngấn nước nhìn ông:
- Trước đây tôi luôn cho rằng, ông đã gây nên cái chết cho mẹ tôi… Bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Nếu không phải d


Lamborghini Huracán LP 610-4 t