
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341675
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1675 lượt.
g nói là đến muộn một ngày, cho dù chậm một giờ thôi, số thứ tự thẻ VIP đã bị đẩy lùi ra sau, nay mai chọn nhà sẽ phải xếp hàng hít phía cuối rồi không được ưu tiên nữa thì làm thế nào?”. Thế là không còn cách nào khác, sáng thứ Hai Lý Dương mượn cớ đi ngân hàng làm nghiệp vụ để chuồn khỏi cơ quan, đến phòng kinh doanh bất động sản làm thủ tục nhận trù. Vì thẻ nhận trù không thể làm thay người khác nên Lý Dương đã dùng chứng minh thư của mình.
Cũng bởi vì có nhận trù của Yến Sơn Đình lót đáy, nên thời gian đó, Điền Ca không nôn nóng và hăng hái đi xem nhà nữa. Mặc dù vậy, cô cũng tranh thủ đi xem mấy phiên giao dịch nhà đất khác cùng với nhà second hand nhưng không còn thành tâm như lúc đầu, xem tới xem lui cũng không chọn được căn nhà phù hợp, vì vậy cô càng đặt hi vọng ở Yến Sơn Đình hơn. Nhưng cô đợi hết tháng này qua tháng khác mà vẫn bặt tăm, Yến Sơn Đình không có thông báo mở phiên giao dịch nhà đất đợt hai. Không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn giá nhà đang tăng lên vù vù, cô chạy đến phòng kinh doanh nghe ngóng nhiều lần, lòng kiên nhẫn của cô cũng bị thời gian mài mòn dần. Và có lẽ chủ thầu cảm thấy lúc này chính là thời cơ thích hợp nhất để tung nhà ở ra, nên ngay sau đó Yến Sơn Đình đã bắt đầu phiên giao dịch.
Hôm đó, Lý Dương đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của cô gái phòng kinh doanh bất động sản:
- Chào anh Lý Dương, ngày mai chúng tôi bắt đầu phiên giao dịch nhà đất, anh nhớ kĩ thời gian tới chọn nhà nhé.
- Giá nhà khởi điểm là bao nhiêu?
- So với các đơn vị khác, giá nhà của chúng tôi vẫn là rất thấp đấy, hội viên VIP có thể được hưởng chiết khẩu 10%, giá nhà đợt hai trung bình là hai vạn một nghìn tệ, trước mắt chúng tôi chỉ còn căn hộ loại lớn, diện tích trên 144 mét vuông.
Lý Dương sốt ruột hỏi tiếp:
- Chúng tôi là hội viên VIP mà vẫn không được chọn nhà ư, sao chỉ còn lại căn hộ loại lớn thế?
Cô gái giải thích:
- Đợt hai có tổng cộng hơn hai mươi căn hộ loại nhỏ, diện tích dưới 100m2, nhưng có hơn hai trăm hội viên có số thứ tự thẻ VIP trước anh chọn rồi. Vì vậy, chỉ trong nửa giờ đồng hồ bắt đầu phiên giao dịch thì căn hộ loại nhỏ đã được chọn mua hết rồi. Nếu anh còn muốn chọn nhà thì khẩn trương qua đây, hiện tại, căn hộ loại lớn cũng chỉ còn từ tầng hai mươi trở lên, giá bán vào khoảng hai vạn ba nghìn tệ, hai vạn bốn nghìn tệ…
Lý Dương trố mắt ngạc nhiên, giá nhà tăng cao tuy có nằm trong dự kiến, nhưng có điều anh không ngờ giá cả lại leo thang lạ lùng như thế. Những căn hộ có diện tích trên 144 m2 không thuộc loại nhà ở phổ thông mà là nhà cao cấp, đây là điều Lý Dương và Điền Ca không dám nghĩ tới. Hai người cũng biết, đối với nhà chung cư, căn hộ càng lên nằm trên cao thì càng đắt, cho nên họ dự định mua căn hộ dưới tầng thấp, vả lại là căn hộ loại nhỏ, bây giờ thì vừa khéo, họ chỉ có thể chọn nhà cao cấp thôi. Lý Dương vội đem tình hình này nói lại với Điền Ca, cô khóc nức nở.
- Bọn họ dựa vào cái gì mà đòi tăng giá bán lên gấp đôi chứ? Công trình đợt hai không cải thiện vật tư cũng như chất lượng nhà ở, vị trí còn chẳng bằng đợt một. Chỉ vì mình mua sau bốn tháng mà phải chịu thiệt thế này sao? Lao động bao nhiêu năm đều bị cướp trắng ư? Em không chấp nhận được!
Chớ nói là không thể chấp nhận, kể cả có chấp nhận thì khoản tiền trả đợt đầu tự dưng tăng lên gấp đôi, trong nhà chẳng có đủ tiền, thế thì còn chọn nhà cái nỗi gì. Vì vậy hai người quyết định rút lại thẻ VIP. Lúc này, bà Phượng nhắc nhở.
- Hai mươi vạn tệ của chúng ta không thể để cho chủ thầu gian trá dùng không hơn bốn tháng được, chí ít gửi ngân hàng còn có lãi nữa là. Hay là thử đi hỏi họ, liệu có thể nhượng lại số thẻ hay không? Kiếm chút phí cũng được mà.
Thế rồi bà đích thân chạy tới phòng kinh doanh và nhận được câu trả lời là: Không chọn nhà chỉ có thể rút thẻ VIP, chứ không được sang tên thẻ cho người khác. Hơn nữa, chủ thầu kiên quyết giữ vững lập trường, không làm sao xoay chuyển được tình thế. Bà Phượng nghĩ, mấy năm nay Lý Dương lăn lộn ở Thanh Đảo, hẳn là quen biết vài người có máu mặt. Thế là bà liền bảo Lý Dương thử nghĩ cách tìm đến chủ thầu, sửa lại tên thẻ VIP để kiếm chút phí trung gian. Nếu có thể kiếm dăm ba vạn tệ, cho dù là một hai vạn tệ, chẳng phải vẫn mua được một hai mét vuông nhà vệ sinh hay sao? Song Lý Dương dứt khoát từ chối, chỉ vì một mét vuông nhà vệ sinh mà chạy vạy khắp nơi tìm người mua thẻ, thế thì chẳng khách nào tên chuyên buôn thẻ à? Lại còn chưa tính tới việc mắc nợ ân tình với người ta nữa. về chuyện này, Điền Ca tuy ủng hộ mẹ, nhưng cô cũng biết chồng mình, anh là người thà chịu tội chứ không bao giờ muốn làm kẻ cúi đầu trước người khác, nếu không có vợ con cũng chẳng đến nỗi phải cùng anh chịu vất vả và khổ cực trong nhiều năm như thế.
Sau cùng, hai vợ chồng buộc phải chấp nhận hiện thực, rút thẻ VIP. Tất nhiên, khi đi rút thẻ Lý Dương vẫn phải ra mặt, chủ thầu trả lại tiền theo hình thức chi phiếu, chuyển khoản ngân hàng. Và thế là, giống như một định mệnh, hai mươi vạn tệ nằm gọn trong thẻ ngân hàng