
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341680
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1680 lượt.
mới phát hiện ra cô ấy có đôi mắt rất hớp hồn, đàn ông khó mà cưỡng lại được. Trước đây có những đàn ông đến với cô ấy, người ở đằng đông, người ở đằng tây, cũng chỉ là bỡn cợt thôi, không ngờ lần này, anh chàng họ Liễu đó lại thực sự động lòng, ngay cả bản thân Chu Lệ Sảnh cũng không nghĩ đến hôn sự.
- Em vẫn chưa buồn ngủ à? – Lý Dương đẩy tay và chân của cô ra rồi trở mình, xoay lưng lại phía cô.
- Đồ đểu, em không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa. – Điền Ca bị Lý Dương làm cho mất hứng, thế là cô cũng trở mình quay đi.
Chưa được một lúc, cô đã trở mình quay lại.
- Chắc chắn là anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Không có chuyện gì xảy ra thì không đời nào anh có lối cư xử như thế.
- Xuân Phong mất rồi.
- Cái gì? – Dường như Điền Ca chưa nghe rõ.
- Xuân Phong gặp tai nạn giao thông, mất rồi.
- Ông trời ơi, đây là sự thật ư? Anh ấy xảy ra chuyện khi nào? - Điền Ca há hốc miệng, mắt trợn tròn và trong lúc bản thân vẫn vô cùng kinh hoàng, cô lại khép môi vào. Trong đầu cô chợt hiện ra dòng suy nghĩ kỳ quặc: Tại sao chứ, hôm nay vốn là một ngày rất may mắn mà, chả thế Chu Lệ Sảnh mới ấn định ngày đại hỷ.
Quái gở, ngày đại hỷ của Chu Lệ Sảnh – bạn thân của mình lại chính là ngày ra đi của Ngụy Xuân Phong – bạn thân của Lý Dương?
Lý Dương trở mình quay lại, anh nằm ngửa, cả người như không còn tí xương, toàn thân mềm nhũn như sợi mì. Từ buổi chiều tới giờ, anh đều cảm thấy đây không phải là thực, thế nhưng tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai, mãi không xua đi được.
Điền Ca lại nằm sát vào anh như để vỗ về, cô không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng ôm anh thật chặt. Lý Dương đợi một lát lại xoay người đứng dậy, anh đi vào phòng vệ sinh, trên mặt chan chứa nước mắt. Anh vốc nước lạnh rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong gương, Điền Ca đang khoác áo ngủ, lặng lẽ nhìn anh từ phía sau.
- Em xin lỗi, - Cô nói, - em không biết xảy ra chuyện như thế, lẽ ra anh nên nói sớm hơn với em.
- Ừ! – Lý Dương thở dài, - Nói ra cũng có tác dụng gì đâu? Ngoài việc đem lại những cảm xúc tiêu cực thì có thể xoay chuyển được kết cục vụ tai nạn giao thông này không?
Lý Dương trở lại giường, anh mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Trong đầu anh chứa đầy hình ảnh về cái chết của Ngụy Xuân Phong và chuyện cho vay hai mươi vạn tệ.
Ngày hôm nay, quả thực Lý Dương đã chịu quá nhiều chuyện không may rồi. Trong một cơn tai bay vạ gió, Ngụy Xuân Phong đột nhiên mất đi mạng sống, thế rồi tờ giấy biên nhận việc anh cho Xuân Phong mượn hai mươi vạn tệ, chỉ trong một đêm cũng biến thành nắm rác… Lồng ngực của anh bị nỗi đau thương cùng với sự hỗn loạn kìm nén. Anh rất muốn trò chuyện với vợ để khơi gợi đầu đuôi ngọn ngành những rối bời trong đáy lòng, nhưng trong đêm khuya yên ắng, bây giờ mà khơi chuyện ra thì biết làm thế nào? Anh trút buồn phiền sang vợ để bản thân mình được nhẹ nhõm hơn chăng?
Lý trí mách bảo anh rằng, tuyệt không được nói ra chuyện anh cho Ngụy Xuân Phong mượn tiền. Nếu không thì, ít nhất cũng phải bưng bít chuyện này qua đêm nay. Mẹ vợ đang ở đây, nhất định không thể để cho bà biết chuyện. Hai mươi vạn tệ là tiền thủ phó[1'> nằm trong kế hoạch mua nhà, do mấy gia đình gom góp lại mà là chuyện nhỏ sao? Đây là chuyện liều mạng đấy. Lý Dương đành dựa vào sự mệt mỏi và giấc ngủ để che giấu cái hố sâu thăm thẳm trong lòng.
[1'> Thủ phó là chỉ khoản tiền chi trả kỳ thứ nhất khi mua nhà. Người mua nhà không thể thanh toán toàn bộ tiền nhà trong một lần, vì thế họ chỉ đưa trước một phần, số còn lại ngân hàng sẽ cho vay.
Cái chết là một cột mốc tự nhiên của mỗi người. Và cái chết của bạn bè là một kiếp nạn tình cảm khó có thể chấp nhận. Điền Ca trở nên lanh trí tức thì. Thấy Lý Dương trằn trọc mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ nên cô cũng không yên tâm ngủ được.
- Anh lại đây, em xoa bóp cho anh một lúc nhé.
- Thôi, muộn lắm rồi, em đừng làm khổ mình nữa, em ngủ trước đi, cứ kệ anh.
- Anh không ngủ, thử hỏi em có ngủ được không?
Đêm đã về khuya, Điền Ca lại bật đèn bàn lên, cô khoác áo ngủ ngồi bên góc giường, sau đó vén một góc chăn, cứ thế nhấc từng chân của Lý Dương sang bên mình, tỉ mỉ xoa bóp cẳng chân và bấm huyệt đạo ở gót chân để giúp anh dễ đi vào giấc ngủ.
4
Hai mươi vạn tệ hoàn toàn không phải là con số bình thường mà chắc chắn là con số lớn, bởi lẽ tiền lương của Lý Dương chỉ đủ để anh nuôi gia đình, chứ có dư dả gì đâu. Song, số tiền này có được cũng không phải là do anh lạm dụng công quỹ hay giấu giếm người nhà tích lũy vốn riêng, đây chính là số tiền cả hai gia đình nội ngoại của vợ chồng anh cóp nhặt lại, trong đó bao gồm cả khoản tiền mồ hôi nước mắt của mẹ Điền Ca.
Mấy tháng trước, Yến Sơn Đình nằm trên đường Tùng Lĩnh bắt đầu mở phiên giao dịch nhà đất, Điền Ca kéo Lý Dương đi xem nhà, nhưng vì hai người đến muộn nửa ngày nên bên đó thông báo đã bán hết nhà ở. Thế mà, ở trong phòng kinh doanh, khách hàng vẫn kéo đến đông như trẩy hội, chen chúc náo nhiệt, người mu