
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1342077
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2077 lượt.
giá cao thì hắn đã chẳng làm việc này. Từ lâu lắm rồi hắn đã không hành nghề buôn bán người nữa, vừa nguy hiểm lại quá thất đức. Vợ hắn thường vin vào đó mà chì chiết rằng đó là lý do tại sao hai chục năm vợ chồng hắn không đẻ được mụn con nào.
Hắn định quát thằng nhóc nhưng lại thôi. Nếu nó ăn vạ tiếp thì hắn cũng mệt. Hắn đánh giá lại nó một chút. Đã bắt mối buôn bán được không ít trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một thằng nhóc xinh xắn và lanh lợi như thế, trong lòng thầm thắc mắc không biết bố mẹ thằng nhóc đã đắc tội gì với Hà Phương mà khiến cô ta phải đối phó với họ bằng cách này? Con quỷ cái đó, ngoài chuyện liên quan tới tiền bạc, chắc chẳng còn lý do nào khác để ả có thể làm một việc như vậy. Vợ chồng hắn cũng từng ước ao có những đứa con. Trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ, nếu thằng nhóc này nhỏ một chút, chưa biết gì, có khi hắn cũng mang về cho vợ nuôi, làm con mình. Dù sao hắn cũng đã có tiền từ Hà Phương, bán nó đi cũng chỉ là một khoản tiền kiếm thêm mà thôi. Thằng nhóc dù nhìn đáng yêu nhưng nó đã lớn, bán cũng không được giá lắm. Nếu bán cho một gia đình hiếm con thì không sao, nhưng cứ nghĩ đến việc thằng bé bị bán vào một nhà thổ nam nào đó, hoặc bị đưa đi đào tạo thành tội phạm, hay đen hơn nữa là bị nuôi để lấy nội tạng thì đúng là quá đáng tiếc.
Chết tiệt, từ bao giờ hắn lại nảy sinh lòng thương người thế này?
Hắn di di điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn, sau đó đứng dậy, khoác cái áo đã sờn rách lên người, hất hàm nói với thằng nhóc:
- Tao đi mua bánh mì, mày liệu hồn thì ngồi im ở đó. Đừng nghĩ kêu lên sẽ có người tới đón. Trong cái xóm này toàn tội phạm như tao, chúng nó mà đánh hơi được mày thì nó giết đấy.
…
- Con trai, tầm bốn tuổi, xinh xắn và rất ngoan.
…
- Tao vừa liên hệ xe, chín giờ tối nay lên xe, trưa mai sẽ tới nơi.
…
Ngừng một lát, lại nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với một người khác:
- Tao đi Hà Giang mấy ngày đây, ở nhà có việc gì thì gọi.
…
- Việc của đàn ông, đàn bà đừng lắm chuyện. Xong việc tao dẫn mày đi xin đứa con nuôi, được chưa?
Rồi có tiếng lách cách mở cửa. Gã đàn ông bước vào, trên tay là một túi bánh mì. Hắn nhìn thằng nhóc, thấy nó vẫn đang mải chơi với đống đồ chơi của nó thì rất hài lòng. Đúng là một thằng nhóc ngoan, hắn bắt đầu thích nó rồi. Hắn đi tới bên chiếc phản xập xệ chỗ thằng nhóc ngồi, đưa cho thằng nhóc một cái bánh mì nóng:
- Ăn đi không đói.
- Cháu cảm ơn chú – Alex cầm lấy bánh mì, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt đánh giá.
Kẻ bắt cóc trẻ em trong trí tưởng tượng của nó trong những lời mẹ nó kể kinh khủng lắm, hay đánh đập và bỏ đói trẻ con chứ đâu có tốt bụng thế này, còn mua bánh mì cho nó ăn nữa. Không hiểu sao khi đối mặt với cái nhìn ngây thơ của thằng nhóc thì hắn lại bối rối và cảm thấy hơi có lỗi. Vì hắn mà có lẽ cuộc đời của thằng nhóc này sẽ hoàn toàn thay đổi, xấu hay tốt thì còn tùy vào duyên phận của nó vậy.
Hắn hừ một cái rồi đi ra ghế ngồi, Alex quăng bộ ghép hình sang một bên, sau đó cũng chậm rãi ăn bánh mì, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu nhìn gã đàn ông tướng mạo hung dữ ngồi đằng kia.
- Ăn cho no đi, mày thiếu lạng nào là tao thiệt nhiều ngần ấy – Hắn trừng mắt quát.
Alex lại cúi đầu vội vã ngoạm một miếng bánh mì lớn. Nó móc hộp sữa từ trong ba lô ra, cắm ống hút vào, sau đó giơ về phía người đàn ông hỏi:
- Chú muốn uống sữa không?
- Tao có phải trẻ con như mày đâu mà cần uống sữa – Hắn gườm gườm nhìn nó, cố gắng tỏ ra hung tợn nhất.
Không hiểu sao khi thấy thằng nhóc không có vẻ nào sợ mình hắn lại cảm thấy rất không khoái.
Alex rụt tay lại, không có ý định mời hắn nữa. Thằng nhóc chậm rãi ăn hết nửa cái bánh mì và uống hết hộp sữa thì no bụng. Nó nhìn nửa cái bánh mì còn lại, không biết làm thế nào, cuối cùng quyết định nhét cả nó vào ba lô. Thấy thằng nhóc làm thế thì hắn cau mày hỏi:
- Sao không ăn đi, để dành à?
- Cháu no rồi. Mẹ cháu nói không được lãng phí thức ăn nên phải cất đi, lúc nào đói thì ăn tiếp.
Hắn kì quái nhìn thằng nhóc. Đúng là trong đời hắn chưa từng gặp đứa trẻ nào giống thằng nhóc này, khiến cho hắn không chỉ một lần hối tiếc vì đã ra tay bắt cóc nó. Hắn hắng giọng, uống một ngụm nước lạnh lẽo, sau đó nhìn nó, tò mò:
- Bố mẹ mày làm gì, nhóc?
Alex hồn nhiên đáp:
- Mẹ cháu nấu ăn.
Hắn lập tức nghĩ tới mẹ thằng nhóc là một người ở nhà nội trợ. Nhưng như vậy tại sao thằng nhóc lại ở chỗ Hà Phương? Theo như hắn suy xét thì rất có thể bố mẹ nó và Hà Phương có mâu thuẫn không thể giải quyết, nếu không Hà Phương cũng không làm điều độc ác này. Nhưng nếu như thế thì bố mẹ nào lại cho con cái ở chung với một chỗ với người có mâu thuẫn gay gắt với mình như thế?
Chẳng lẽ là một vụ đánh ghen? Vì bố thằng nhóc này?
- Thế còn bố mày? – Hắn suy nghĩ thế, hất hàm hỏi tiếp.
- Chú hỏi bố nào ạ? – Thằng nhóc ngây thơ hỏi.
- Hả, mày nhiều bố thế à?
- Không, chỉ có hai thôi ạ! Bố Cường cháu đang ở bệnh viện, còn bố Đại thì làm ở Công viên giải trí Fairy Tail.
- Tao hỏi bố đẻ của mày ấy.