
Tác giả: Thiển Mạc Mặc
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1342199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2199 lượt.
nhìn chị sợ hãi như thế này tôi rất thích”.
ĐỦ LOẠI SẸO
“Giết người là phạm pháp đấy”.
Ngải Ái giơ tay đẩy Mộc Duệ Thần ra, nhìn qua bên cạnh rồi xích xích qua.
Thằng nhóc chết tiệt. Nó đứng như thế có gần quá không?
“Nếu không có gì thay đổi, tối nay rất có thể vết thương của tôi do ngâm nước mà bị nhiễm lạnh”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng chỉ tay lên ngực. “Chị mau chóng giải quyết đi. Đây chẳng phải là do chị ban tặng sao?”
Cô nhìn qua, đúng như cậu ta nói. Chiếc áo sơ mi cậu ta đang mặc ướt nhẹp có thể nhìn thấy lớn băng gạc bên trọng bị thấm ra ngoài một mảng màu hồng nhạt”.
Vết thương chưa lành hẳn lại bị rướm máu rồi sao?
Ngải Ái hoảng hốt, kéo tay Mộc Duệ Thần:
“Đi theo tôi, để tôi thay băng cho cậu”.
Mộc Duệ Thần buông cô ra, tỏ vẻ mệt mỏi:
“Đừng phiền phức. Thay luôn ở đây”.
Hai tay giơ cao, chiếc áo sơ mi bị quăng phạch xuống đất. Trên cơ thể cao gầy có lớp băng gạc nhìn gầy gò nhưng mạnh mẽ, da trắng như tuyết, còn đẹp hơn cả con gái, Mộc Duệ Thần trơ mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang từng bước đi tới gàn mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn không lo đi lấy thuốc”.
Nghe Mộc Duệ Thần ra lệnh, Ngải Ái mới bừng tỉnh, vuốt vuốt mũi, chạy ra ngoài phòng tắm lấy hòm thuốc trở vào lại, đỡ cậu nhóc ngồi xuống ghế, cầm kéo cắt lớp băng gạc trên người.
Cô cắt gỡ lớp băng gạc tới phía sau lưng thì giật mình mất mấy giây, tay chân cũng đơ ra.
Sẹo!
Đủ loại sẹo!
Nhỏ lớn, tròn, mảnh,…
Lồi lõm đủ cả đầy trên lưng Mộc Duệ Thần, có dài có ngắn, nổi bật trên làn da trắng bóc càng làm cho người khác phải rùng mình.
Lần trước do vội quá nên cô chưa nhìn sau lưng thằng nhóc, bây giờ thấy rồi mới nổi hết cả da gà.
“Đây… Sao lại…”. Tay cô sờ lên lưng thằng nhóc. “Sao trên lưng cậu có nhiều sẹo thế này?”
TẮM CHO TÔI
Mộc Duệ Thần ôm đầu không nói gì.
“Mộc Duệ Thần, rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?”
Tay cô vuốt ve lên những vết sẹo lồi lõm, trong lòng thấy chua xót. “ Không… thể nói cho tôi biết sao…”
Thằng nhóc chỉ mới mười ba tuổi, làm sao có thể chịu đựng được những vết thương đáng sợ như thế, rốt cuộc ai lại có thể tàn nhẫn tra tấn thằng nhóc đến như thế?
“Chỉ vài vết sẹo nhỏ. Đừng chuyện bé xe ra to”.
Giọng nói rất bình tĩnh làm cho Ngải Ái cũng phải ngẩng đầu lên.
Mộc Duệ Thần có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại của Ngải Ái đang dừng lại trên lưng mình. Trong lòng cậu xuất hiện một cảm giác lạ lùng.
Vốn dĩ cậu rất ghét bị người khác đụng vào người, nhưng giọng nói lại trở lên nhẹ nhàng:
“Đừng có sợ. Băng nhanh đi”.
Ngải Ái run run tay gỡ băng gạc ra.
“Nhà không có thuốc tê, cậu cố chịu nhé. Sẽ rất đau đấy”.
Mộc Duệ Thần khép mắt xuống, gật đầu dưới ánh đèn:
“Ừ!”
Ái Ái, nếu sợ đau, Mộc Duệ Thần này có lẽ đã không sống được tới ngày hôm nay.
Nếu Mộc Duệ Thần thật sự biết tới đau đớn thì sau này cậu đã chẳng lựa chọn cách làm đau cô.
Một lần… Rồi lại một lần…
*
Ngón tay Ngải Ái nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Mộc Duệ Thần, thắt nơ xong thở phào một cá, giơ tay thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mộc Duệ Thần giơ tay tháo nịt ra. Soạt. Cậu nhanh chóng cởi quần jean ra.
Quần jean rơi xuống đất, trên người Mộc Duệ Thần chỉ còn độc quần lót đứng trước mặt Ngải Ái.
“Bắt đầu đi”. Giọng nói khá bình tĩnh.
“Thằng quỷ. Đùng một cái cởi quần ra làm gì?”
Ngải Ái ré lê, quay mặt sang chỗ khác. Bắt đầu cái gì mà bắt đầu. Đúng là trẻ con không biết xấu hổ.
“Chị ngượng cái gì? Lúc nãy chẳng phải chị vênh mặt nói mình là người giám hộ của tôi sao?”. Mộc Duệ Thần khinh thường nói, hai tay lại đặt lên hông. “Giúp tôi tắm”.
Chống lại mệnh lệnh của cậu ta không được, Ngải Ái quay mặt qua chỗ khác để không phải nhìn thấy thằng nhóc đang cởi quần lót, má ửng hồng: “Tất nhiên rồi. Tôi không những là người giám hộ của cậu mà còn là mẹ cậu đấy”.
Cố làm bộ bình tĩnh.
“Ok, ok. Để tôi tắm cho cậu. Cậu ngồi xuống đi, tôi gội đầu cho cậu trước”.
Cậu vừa ngồi vào trong bồn tắm, Ngải Ái liền chạy tới sau lưng giúp cậu gội đầu.
Những sợi tóc mềm mại tròn lòng bàn tay cô.
Một mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng tắm hòa quyện trong làn hơi mỏng.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước chẳng thể giấu đi gương mặt ngượng ngùng và bất an của Ngải Ái.
TÔI SẼ BẢO VỆ CẬU
Ngải Ái cấp tốc gội đầu cho Mộc Duệ Thần xong, cầm khăn ướt lau nhẹ trên người cậu, tránh khỏi vết thương nãy giờ mắc công băng bó, tránh tình trạng “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
“A!”.
Ngải Ái nhìn thấy trên sống lưng của Mộc Duệ Thần có một vết sẹo rõ to nên đặt tay vuốt ve mấy cái, nhẹ nhàng hỏi:
“Chỗ này sao lại bị thương?”
Cả người Mộc Duệ Thần cứng đờ khi được bàn tay mềm mại của Ngải Ái vuốt ve. Cậu không quay đầu lại, nghiêm giọng nói:
“Đừng nhiều lời!”
Ngải Ái trừng mắt nhìn cậu rồi tiếp tục chà lưng.
“A!”
Ngải Ái rất muốn biết về vết thương đó.
“Không thể nói cho tôi biết được à? Tại sao tất cả các vết sẹo đều tập trung trên lưng cậu?”.
Cô cầm khăn lau những sợi tóc nhỏ nước.
Một lúc sau, Một Du