XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341056

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1056 lượt.

ằng anh ta nhất định đã vượt qua bóng ma nhanh hơn anh.”
Chu Diễn nhếch khóe miệng: “Bởi vì cậu ta vốn học tâm lý học mà.”
Tri Kiều tỉ mỉ nhìn vào hai mắt anh, hoài nghi hỏi: “Em vẫn luôn cảm thấy…… anh hình như không thích anh ta lắm.”
Chu Diễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, khiến người phụ nữ Ấn Độ đang nằm ngủ bên cạnh phải liếc xéo.
“Không,” Anh hạ giọng, “Em nhầm rồi, sự thật là, hoàn toàn ngược lại.”
“?”
“Đúng ra là vì tôi tán thưởng cậu ta, cho nên mới ghen tị tài năng của cậu ta.”
“Cái này……cũng miễn cưỡng xem là một lời giải thích.”
Chu Diễn cười cười lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục viết bưu thiếp của anh.
Tri Kiều lại nhìn một màu đen xì phía ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
Cô đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ về leo núi. Ở trong mơ, cô chỉ mười hai tuổi, mặc bộ đồ trượt tuyết rất nặng và dày, lặng yên đứng trước dưới chân ngọn núi cao phủ tuyết trắng xóa.
Một người đàn ông đi về phía cô, đội mũ bảo hiểm, trong tay cầm một cái xẻng leo núi.
Người đàn ông đó đến cạnh cô, không nói lời nào chỉ vào đỉnh núi, sau đó dẫn đầu trèo lên trên.
Cô đi phía sau người đó, mỗi bước của người đó đều in một dấu chân xuống, từng bước từng bước leo lên. Gió tuyết xung quanh rất lớn, đã vài lần suýt nữa cô đánh mất bóng hình người đó, nhưng cô không nản lòng, cúi đầu nhìn dấu chân trên nền tuyết, bởi vì cô biết, chỉ cần đi theo dấu chân này, nhất định sẽ tìm được người đó.
Cuối cùng, sau khi trải qua tất cả gian khổ, cô cuối cùng cùng tới được đỉnh núi. Người đàn ông đứng ở đó, vẫn đội mũ bảo hiểm, vẫn cầm xẻng leo núi.
Cô khó khăn bước tới, gọi to: “Chu Diễn!”
Nhưng người đàn ông không để ý đến cô.
Cô lại gọi tên người đó một lần nữa, người đó xoay người không nhìn cô.
Cuối cùng, cô bỗng nhiên nhận ra điều gì, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng: “Bố ơi!”
Người đàn ông cuối cùng cũng quay người lại, buông xẻng leo núi, tháo mũ bảo hiểm xuống, sau đó…… mỉm cười với cô.
A, đúng vậy, chính là bố của cô, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bố nở nụ cười với cô.
……
“Tri Kiều, Tri Kiều?”
Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ hai má cô. Trong lúc mơ màng, cô mở hai mắt, phát hiện Chu Diễn đang lo lắng nhìn cô. Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên như trước đây, vẻ mặt nghiêm túc, cằm và quai hàm lún phún râu vì đã vài ngày chưa cạo khiến anh có phần lôi thôi, nhưng những cái này đều không làm giảm đi sự quyến rũ của anh. Anh luôn là một người đàn ông đặc biệt như vậy.
“Thế nào lại khóc ……” Anh cau mày, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt hai bên má.
Tri Kiều lắc đầu, sau đó không cố gắng mỉm cười nữa: “Có thể cho em mượn bờ vai để dựa một lát không —— chỉ một lát thôi.”
Chu Diễn nhìn sâu vào mắt cô, cuối cùng gật đầu.
Tri Kiều hít sâu một hơi, gối đầu vào bờ vai anh.
Hai người không ai nói gì, chỉ im lặng, chia sẻ sự yên tĩnh tạm thời trong khoang máy bay.
Nếu có thể, Tri Kiều nghĩ rằng, cô bằng lòng để mình chưa từng yêu Chu Diễn.






Tri Kiều choàng mở mắt, nhìn thấy bên ngoài là bầu trời trong xanh, trên nền trời xanh nhạt bồng bềnh từng đám từng đám màu trắng, mềm mại giống như tơ tằm.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô còn chưa rõ ràng mình đang ở nơi nào. Một lát sau, cô cuối cùng cũng nhớ ra, đây là nhà cô, cô đang nằm trên chiếc giường đơn của mình, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi sáng hôm qua sau khi về nhà, cô gục đầu ngủ luôn.
Cô đã ngủ rất lâu, mãi cho đến buổi chiều hôm nay. Trong bụng đã kêu rọt rọt, nhưng cô lại không cảm thấy đói.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, tất cả đều giống lúc trước khi đi, nhưng tất cả, lại có gì đó không giống lắm.
“Anh đã gặp chuyện gì đau đớn buồn bã sao?”
Cô tháo khăn quàng xuống, cởi áo khoác, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay trước mặt anh ta
“Tạm thời thì không, nhưng sẽ có. Trong đời người sẽ có đủ loại chuyện khiến mình khó hiểu hoặc khó quên, còn phải xem cô nhìn nhận như thế nào.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như……” Anh ta ngẫm nghĩ, vẻ mặt rất thú vị, “Người phụ nữ đã chết đó đến giờ vẫn chưa buông tha cho cô.”
Đây là lần đầu tiên Tri Kiều được nghe những lời như thế từ miệng Phùng Giai Thụy, anh ta luôn tao nhã lịch sự, đối với ai cũng vô cùng lễ độ, cũng không tùy ý chửi bới người khác, cho nên cô không nhịn được bật cười..
“?” Ánh mắt Phùng Giai Thụy nhìn cô đầy nghi vấn.
“Không có gì,” Cô vẫn cười, sau đó giải thích với anh ta, “Tôi chỉ là cảm thấy, anh bây giờ mới khá giống người thật.”
“Vậy bình thường tôi giống cái gì? Sex doll sao?”
“Ha,” Tri Kiều nhếch môi, “Nếu thật sự nguyên hình của anh là Sex doll, tôi tin rằng sẽ bán rất chạy, những cô gái bị anh làm đau lòng chắc chắn sẽ tranh nhau mua.”
“Được rồi câm miệng, tôi không muốn nghe mấy cô đó mua ‘tôi’ về để làm gì.”
Tri Kiều rất biết điều ngậm miệng lại, chỉ mỉm cười.
Thái độ Phùng Giai Thụy khác thường nhìn cô, ánh mắt ngiêm túc và ngạc nhiên, một lúc sau, anh ta bỗng nhiên nói: “Cô trưởng thành rồi.”
“Thật vậy chăng. Tôi nghĩ đây là ch