Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341382

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1382 lượt.

n đầu giường lên lau tóc cho cô “Nếu không sáng sớm ngày mai ngủ dậy sẽ nhức đầu.”
Diệp Chi hừ hừ không lên tiếng. Cô quá mệt mỏi mà ngực của anh lại quá thoải mái ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Chi thế nhưng không hề đẩy anh ra.
Động tác của Kỷ Lâm rất nhẹ, ngón trỏ dịu dàng luồn vào mái tóc đen ướt nhẹp của cô từ từ xoa bóp cho cô, Diệp Chi lại mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi ở trong ngực anh.
Lúc cô ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, cũng rất an tĩnh, co rúc ở trong khuỷu tay của anh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng điềm tĩnh mà dịu dàng, không giống như lúc tỉnh lạnh lùng gây sự với anh.
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mềm của cô, trong mắt yêu thương đầy tràn như muốn chảy ra ngoài.
Anh không cảm thấy cô không tốt, cho dù lúc cô đối với anh làm mặt lạnh. Bọn họ từ khi bắt đầu nói yêu đương vẫn luôn là anh dây dưa với cô. Mà cô thì yêu thương anh rất tùy hứng, cô cố gắng hết sức đối tốt với anh, cô làm tất cả những gì mình có thể làm, những thứ này anh đều có thể thấy.
Hơn nữa, chính cô một mình cực khổ nuôi nấng con trai của bọn họ lớn lên, anh thương cô, cũng tự trách bản thân đối với thiếu sót sáu năm qua cho nên chỉ có thể cố gắng đền bù cho cô. Đối với cô tốt một chút, khá hơn một chút nữa. . . . . .
Ở trước mặt cô, anh không quan tâm cái gì gọi là tự ái của người đàn ông, chỉ cần có thể đem cô và con trai về nhà thì để cho anh làm cái gì đều được.
Kỷ Lâm dần dần ngừng động tác trên tay, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Chi, chỉnh cho cô một tư thế thoải mái nhất trong ngực mình rồi đưa tay tắt đèn ở đầu giường.
Ôm cô ở trong ngực một khắc chính là một ngày hạnh phúc.
Trong quán rượu thành phố D, vẻ mặt của Tiền Thanh đau khổ khuyên Mạnh Trường Thụy “Mạnh đại thần, van anh đừng uống nữa được không. Tôi đây thân thể yếu đuối, vác không nổi anh đâu.”
Mạnh Trường Thụy không để ý tới anh, ngẩng đầu cầm ly rượu lên uống cạn sạch, khổ sở đến đầu lưỡi cũng tê dại “Tôi rốt cuộc không tốt chỗ nào, theo đuổi ba năm mà cô ấy một lần cũng không đồng ý với tôi.”
Anh không thích uống rượu, bình thường tránh được đều tránh, nhưng hôm nay trong lòng thật sự quá khó chịu, nếu để cho anh ở khách sạn, anh phải nhịn đến chết mất.
“Mỗi hoa chỉ có một chủ, chính anh không phải viết ngôn tình sao.” Tiền Thanh đoạt lấy chai rượu trong tay anh, lầm bầm một tiếng “Hơn nữa anh cũng nói rồi, người ta đã có con trai lớn rồi. Anh còn ngô nghê theo đuổi cái gì nữa?”
“Tôi không cam lòng. . . . . .” Mạnh Trường Thụy lẩm bẩm “Ta nơi nào không bằng Kỷ Lâm? Cậu nhìn anh ta xem, cử chỉ thì lỗ mãng, mặt thì trắng, cũng không hiểu viết văn mạng, làm sao có thể có tiếng nói chung với Diệp Chi. Thấy thế nào thì tôi cũng thích hợp hơn.”
“Nhưng Kỳ Rơi Vô Hối thích.” Tiền Thanh mắt tròn vo nhìn chằm chằm Mạnh Trường Thụy “Anh cũng không phải là người mà người ta thích, có thể so sánh sao? Tìm người khác thôi.”
“Cũng thế. . . . . .” Mạnh Trường Thụy liên tục cười khổ “Cô ấy nếu có thể đồng ý tôi, đã sớm đồng ý, chúng ta lại uống một ly.”
“Đừng uống nữa.”
“Không. Tôi muốn uống đến không say không về.”
“Mạnh Trường Thụy, tôi đã nói với anh, anh đừng uống nữa. Nếu không tôi thật sự phải dùng chiêu thức khác không cho anh uống nữa.” Tiền Thanh ôm chai rượu, thề không nghe lệnh.
Mạnh Trường Thụy không thèm để ý, giương mắt nhìn “Cậu có chiêu gì, cậu có mấy chiêu đều đã dùng hết để thúc giục bản thảo hết rồi.”
“Ha ha ha.” Tiền Thanh cười lạnh, móc điện thoại di động ra, ngón trỏ gõ một cái thật nhanh trên màn hình, ngay sau đó giơ lên trước mặt cho Mạnh Trường Thụy xem “Thấy tấm hình này xong anh còn có tâm tình uống rượu không?”
“Tiền…. Thanh.” Mạnh Trường Thụy từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ, ngọn lửa nhỏ trong mắt từ từ dâng lên “Cậu xóa hình đó ngay cho tôi.”
“Không.” Tiền Thanh nhanh chóng thu tay lại, cười vui vẻ thả lại trong túi “Đi thôi, Mạnh đại thần.” Nói xong, còn cố ý giơ nhấc chân “Về sau ở trước mặt tôi thì anh phải nghe lời một chút, nếu không tâm tình tôi mà không tốt. . . . . . Chậc chậc.”
Đclmm. Mặc dù tính khí Mạnh Trường Thụy tốt cũng không nhịn được mắng một tiếng ở trong lòng, nhìn bộ dáng hả hê của Tiền Thanh quả thật hận không thể cho anh ta một đấm. Nhưng nhược điểm ở trên tay anh ta, anh chỉ có thể đặt ly rượu xuống, không cam tâm tình nguyện đi theo Tiền Thanh.
Lúc anh đẩy ghế ra không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, người hầu bàn trong quán bar nhanh chóng đi tới cầm ly rượu và chai rượu dọn dẹp gọn gàng, không hề để lại dấu vết nào.
Mạnh Trường Thụy rũ mắt xuống, có lẽ đoạn tình cảm ba năm của mình không có kết quả cũng như những thứ này, nên dọn dẹp sạch sẽ.
Ở nhà họ Diệp, Kỷ Lãng nắm cổ tay áo của Diệp Khung đưa anh về nhà họ Diệp, đối mặt với ba Diệp và mẹ Diệp đang vô cùng kích động, vui mừng đến chảy nước mắt.
Diệp Khung nháy nháy mắt, từ từ núp ở sau lưng Kỷ Lãng, nhìn hai người lớn khóc không thành tiếng hồi lâu mới đỏ mặt nói một câu “Chú, dì. Hai người đừng khóc.”
Dừng một lát lại gãi gãi đầu, nói: “Hai người trước ti


Lamborghini Huracán LP 610-4 t