
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341326
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1326 lượt.
. . . . .
Thật may Kỷ Lâm mấy ngày nay đã có thói quen không ngủ, ngày hôm sau vẫn mạnh như rồng như hổ đi làm, còn có tinh thần đánh báo cáo kết hôn.
“Mẹ, hôm nay con đưa Hoàn Tử đi học Taekwondo.” Buổi chiều sau khi Hoàn Tử tan học, Diệp Khung ngăn mẹ Diệp lại xung phong việc đưa đón Hoàn Tử.
Hoàn Tử rất thích Taekwondo, Diệp Chi cũng không muốn vì chuyện của người lớn mà làm trễ nãi hứng thú của đứa bé, nên mấy ngày trước đã tìm được một lớp Taekwondo ở đại học C cho Hoàn Tử đi học lần nữa.
“Khung, mẹ có thể đi được mà con tốt nhânh nên ở nhà đi, buổi chiều còn có trận bóng đá.” Mẹ Diệp vẫn còn trong giai đoạn lo lắng, không dám để Diệp Khung một mình đi ra ngoài
“Không. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con đi.” Diệp Khung hào hứng bừng bừng, náo loạn muốn thử đi.
Mẹ Diệp không yên lòng còn muốn khuyên nữa thì bị Ba Diệp ngăn cản.
“Bà không thể nhốt nó cả đời ở trong nhà được.” Ba Diệp vỗ vỗ bả vai vợ, mở cửa cho con trai và cháu ngoại ra ngoài.
“Nhưng ngộ nhỡ. . . . . .” Ánh mắt của mẹ Diệp vẫn theo sát con trai, nháy mắt cũng không dám, chỉ sợ khi mở mắt ra con trai sẽ biến mất.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì. Vả lại Hoàn Tử cũng biết đường.” Ba Diệp thở dài, an ủi vợ xong rồi đóng cửa lại.
Diệp Khung cảm giác bản thân nên ghét Hoàn Tử, dù sao tối hôm qua đều do tên nhóc này mình mới bị Chi Chi phạt đứng. Nhưng không biết bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ đẹp trai này, anh cảm thấy tim của mình mềm nhũn, không nỡ mắng đứa bé một câu.
“Cẩn thận xe.” Diệp Khung nắm thật chặt tay Hoàn Tử, đợi đến khi đèn xanh mới cầm tay cậu đi qua đường.
“Về sau mặc kệ đi chỗ nào cũng phải đi cùng cậu và bà ngoại biết không?” Diệp Khung vừa đi vừa càu nhàu. Anh mới thấy ở trên TV, bây giờ bọn buôn người lừa bán trẻ em rất hung hăng và ngang ngược. Đứa nhỏ nhà bọn họ đẹp trai như vậy, nhất định phải cẩn thận.
“Dạ.” Hoàn Tử nghiêm mặt, đối với càu nhàu của cậu vào tai trái ra tai phải.
“Vậy mới ngoan chứ, nhưng không ngoan bằng Chi Chi.” Diệp Khung nhắc tới em gái một hồi thì vô cùng đắc ý, lại bắt đầu tự nói tự nghe trong vô thức “Chi Chi nhà chúng ta từ nhỏ đã rất ngoan, thầy cô giáo trong trường đều khen. . . . . .”
“Diệp Khung?” Lúc Hoàn Tử sắp không chịu nổi bị cậu đầu độc thì phía sau chợt vang lên một giọng nữ kinh hỉ, hai người cùng nhau quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang thở hổn hển chạy tới chỗ bọn họ.
“Diệp Khung. Anh đi đâu vậy hả? Em đã đợi anh rất lâi.” Triệu Thanh Uyển tiến lên nắm thật chặt cổ tay Diệp Khung, trong hốc mắt đầy tràn nước mắt, cô kích động nhìn Diệp Khung, giọng nói run rẩy “Anh tại sao lại không nhận điện thoại của em? Em rất lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện gì, cả ngày đều không ngủ được. Anh trở về sao lại không nói cho em một tiếng.”
Cô nói một tràng nhưng Diệp Khung lại chỉ yên lặng nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú ngơ ngác.
Lòng của Triệu Thanh Uyển run lên, trong cơ thể đột nhiên cảm thấy không ổn “Diệp Khung, anh...anh tại sao lại không nói chuyện?”
“Cô là ai?” Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi sáng ngời, bên trong rõ ràng chiếu ra cái bóng của cô nhưng mà như là trăng trong nước, rõ ràng gần trong gang tấc lại vĩnh viễn không chạm tới được.
Triệu Thanh Uyển lảo đảo, đầu ‘Boong’ một tiếng, thiếu chút nữa té xuống đất.
Diệp Khung không biết cô chỉ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô, một hồi lâu bỗng nhếch môi cười, nụ cười sáng lạn kia dường như làm mắt của Triệu Thanh Uyển lóa mắt “Là bạn học của Chi Chi sao? Hãy cùng với Chi Chi hòa đồng với nhau nhé?” Anh duỗi tay về phía cô “Rất hân hạnh được gặp cô.”
Đăng Ký
Vẫn là khuôn mặt như cũ nhưng nét mặt là vô cùng xa lạ. Trên mặt của anh không còn khí chất u tối ngày nào mà thay vào đó là nụ cười đơn thuần.
Bọn họ ở chung một chỗ thời gian dài, dù tình nồng đâu thì Triệu Thanh Uyển cũng chưa từng gặp qua nét mặt vui vẻ như thế của anh. Trong lòng giống như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh ào ào lùa vào lạnh buốt làm cơ thể đóng băng run rẩy.
“Anh. . . . . . Không biết em?” Cô nói rất khó khăn nhưng từng chữ từng câu giống như đang nặn ra từ trong cổ họng vừa chua xót vừa đắng cay, giống như nói thêm vài chữ nữa sẽ rách cổ họng đến chảy máu
“Cô đã tới nhà của tôi?” Diệp Khung nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch rồi quay sang ôm Hoàn Tử đang đứng bên cạnh “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”
Triệu Thanh Uyển nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần dần mất hẳn ở góc đường, từng hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Làm thế nào? Cô rất nhớ anh, cô muốn đuổi theo anh, nói cho anh biết cô và anh đã trải qua quãng thời gian đẹp như thế nào. Nhưng cô phải nói như thế nào? Cô phải nói lần đầu tiên cô và anh gặp mặt là vì sao cô phá thai sao? Phải nói là lúc đó cô chỉ cần tiền không cần tình yêu sao? Phải nói cô đã từng ghét bỏ, từ chối chân tình của anh sao?
Không, cô cái gì cũng nói không được. Ánh mắt của anh trong veo, sạch sẽ như vậy giống như có thể nhận ra