pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341363

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1363 lượt.

ôi tan ca là tìm được thôi.”
“Nếu không hôm nay về, qua Tết Nguyên Đán chúng ta trở lại.” Diệp Chi kéo tay của anh, thản nhiên nói.
“Không được. Hôm nay nhất định phải đăng ký.” Kỷ Lâm nhíu chặt chân mày lại, đứng tại chỗ vòng vo rồi buông tay Diệp Chi ra chạy ra ngoài.
“Anh đi đâu đó?” Diệp Chi hỏi.
“Đi tìm hộ khẩu. Anh không tin bị mất, nó không thể mọc chân mà chạy được.”
“Quay lại.” Diệp Chi quát nhẹ một tiếng khi anh đi, lúc Kỷ Lâm xoay người thì như ảo thuật cô móc từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu nâu.
“Em. . . . . .” Kỷ Lâm trợn to hai mắt, chỉ vào hộ khẩu ở trong tay cô hồi lâu mà nói không ra lời.
“Em quên mất, hộ khẩu ở trong túi của em.” Diệp Chi cầm quyển sổ khoát khoát tay, trong mắt có một tia giảo hoạt thoáng qua “Lại đây, chúng ta đăng ký thôi.”
Đợi đến khi Kỷ Lâm như nguyện cầm hai quyển sổ màu đỏ có hình ba người nhà anh mới len lén nhìn Diệp Chi, nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi đành dè dặt hỏi “Chi Chi, em. . . . . . Có phải em cố ý cầm hộ khẩu giấu đi hay không?”
“Đúng.” Diệp Chi thoải mái thừa nhận.
“Vì. . . . . . Cái gì?”
“Để cho anh biết có thể lấy được em không hề dễ dàng.” Diệp Chi cười híp mắt nhìn anh “Về sau không được tùy tiện chọc giận em, phải coi lời của vợ là thánh chỉ, biết không?”
Kỷ Lâm sững sờ, sau đó cầm thật chặt tay của cô cười, ngoan ngoãn đáp “Được.”
Bên ngoài bão tuyết vẫn còn bay lả tả, rơi xuống đầu Kỷ Lâm và Diệp Chi. Trên đường, mấy hàng chân của họ cái nông cái sâu lặng lẽ ấn xuống nền tuyết trắng, ấm áp kéo dài vô tận.
Anh cầm tay cô và con trai từng bước một đi về nhà, nghe bên tai không được truyền đến tiếng đạp tuyết, chợt nhớ tới câu nói: Lúc bão tuyết, nếu chúng ta nắm tay nhau đi trong đống tuyết, có thể sẽ hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của cô, Kỷ Lâm quay đầu nhìn Diệp Chi, bốn mắt nhìn nhau, cô mỉm cười đi với anh không màng danh lợi.
“Ba.” Hoàn Tử chợt gọi một tiếng “Con muốn nặn quả cầu tuyết.”
“Được.” Kỷ Lâm cúi người xuống, bốc lên một nắm tuyết thật lớn, đặt trong lòng bàn tay xoa tròn nhiều lần thành một quả cầu nhỏ rồi anh thả quả cầu tuyết vào bàn tay nhỏ bé của con trai, nhìn bộ dáng thỏa mãn của con trai, ánh mắt nhìn quả cầu tuyết cười ngây thơ ngốc nghếch.
Hạnh phúc cũng như quả cầu tuyết nhỏ bé kia, giống như anh giờ phút này cũng vô cùng hạnh phúc.






Lần Đầu Gặp Gỡ
“Chúc mừng Diệp Chi, cô là sinh viên đầu tiên của công ty chúng ta thăng chức nhanh như vậy.” Tổ trưởng Lý Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nói: “Lần trước vốn muốn cùng mọi người tổ chức ăn mừng,  cô nói mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nói trước không tốt. Lần này có thể đồng ý chứ?”
Diệp Chi gật đầu “Cám ơn tổ trưởng, sếp định đi chỗ nào để tôi đi thông báo với mọi người, tối nay tôi mời.”
“Được…Được.” Lý Dã nói liên tiếp, mặt tràn đầy hưng phấn.
Anh sao lại mất hứng được chứ? Từ ngày Diệp Chi vào công ty đã có biểu hiện xuất sắc hơn so với tấm bằng tốt nghiệp đại học bình thường. May anh nhanh tay, ngay lúc thử việc đã điều cô tới bộ phận hành chính, nếu không chỉ sợ cô bị phòng thư ký đoạt đi.
Tự tay mình đề bạt đương nhiên tình cảm cùng các nhân viên khác không giống nhau, hơn nữa tính tình Diệp Chi rất tốt, năng lực giỏi. Khi đó ở trên lệnh thuyên chuyển công tác, Lý Dã thản nhiên nghĩ đến Diệp Chi .
Vốn chức đó thuộc về mình lại bị Diệp Chi đoạt đi, Lưu Lộ Bạch làm sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?
Khi thấy Diệp Chi và Lý Dã nói cười ríu rít trên bàn rượu, Lưu Lộ Bạch càng thêm tức giận hận không thể tiến lên tạt ly rượu vào hai người.
Gia đình Lưu Lộ Bạch cũng không được tốt, chưa học hết cao trung(*cấp 3 ở VN) đã bắt đầu ra ngoài đi làm, nhưng cô là người không chịu thua, làm gì cũng muốn tranh giành, mới bắt đầu cô cũng chỉ là nhân viên phục vụ quán bar, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn thế nhưng khi cô có đủ tiền học phí thì quyết định nghỉ việc ở quán bar, học và thi tốt nghiệp trung học, sau đó thi đậu vào một trường đại học cũng không tệ, lấy được bằng đại học chính quy mới vào công ty bây giờ Diệp Chi đang làm.
Nhưng mấy năm làm việc ở quán bar cũng đã để lại dấu ấn không nhỏ trong cô, mua thuốc lắc đối với cô chỉ giống như ăn một món khai vi nhẹ nhàng cho ngày cuối tuần, lấy thuốc kích dục càng dễ dàng hơn nữa.
Cô cùng lúc bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của Lý Dã và Diệp Chi, cô vốn muốn hai người cùng trúng chiêu nhưng Lý Dã vận khí tốt, cầm nhầm ly rượu còn Diệp Chi uống hết hai ly rượu đó.
Lưu Lộ Bạch thừa dịp Diệp Chi đi toilet, dùng lý do Diệp Chi uống nhiều quá bị ngất đã về trước rồi lừa gạt mọi người cùng ra về luôn, chỉ để lại Diệp Chi. Cả cơ thể cô đang bắt đầu nóng lên không ngừng.
Diệp Chi phát hiện có điều không ổn nên vội vàng chạy tới toilet, nhưng nước lạnh cũng không làm cho cô tỉnh táo mà ngược lại làm cho cô càng thêm khát vọng ngâm mình vào nước lạnh và thư giãn.
Cô muốn cố gắng chống cự về nhà nhưng vừa bước ra khỏi toilet đã