
Tác giả: Tang Y Y Y
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 134918
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/918 lượt.
ân Mặc thì cậu sẽ lên tiếng bảo vệ anh.
Giản Chi cực kì kinh ngạc. Cô bắt đầu để ý hai người này từng li từng tí nhưng chẳng phát hiện được nguyên nhân. Đành nhân lúc hẹn hò với Thẩm Quân Mặc thì hỏi ra những thắc mắc trong lòng.
“Em trai em tính tính rất quật cường. Anh làm cách nào thu phục được cậu ấy vậy?”.
Hai người đang nắm tay nhau đi dạo dọc bờ sông. Thẩm Quân Mặc nghe cô hỏi thì cười cười, ra vẻ nói: “Quên mất anh là ai à? Cậu nhóc như vậy anh nắm thóp mấy hồi”.
Giản Chi bật cười: “À, à, vậy hả!”.
Thẩm Quân Mặc nhìn khóe miệng cong cong của Giản Chi, hỏi: “Em không tin? Có muốn thử qua không?”.
“Thử gì chứ? Em có phải là sinh viên của anh đâu?”.
“Không phải ư?” Thẩm Quân Mặc nhíu mày. “Em chẳng phải đang theo anh học tiếng Pháp à?”.
Rồi chẳng đợi Giản Chi trả lời, anh tự mình gật gù, nói: “Mà thật ra cần gì thử, chẳng phải em đã sớm bị thu phục rồi sao”.
Dứt lời anh nắm chặt tay Giản Chi, giơ lên giữa hai ngươi, vẻ mặt đắc ý.
Giản Chi vừa giận vừa ngại, chỉ im lặng lườm anh. Trong đáy lòng thầm than, cái sự ngây thơ quả nhiên rất dễ lây lan. Người này ngày ngày tiếp xúc với Giản Đan nên càng ấu trĩ rồi.
Tai Bay Vạ Gió
Những lúc rảnh rỗi Giản Chi thích ngồi uống trà nói chuyện vặt với Thẩm Quân Mặc. Từ những chuyện nhỏ nhặt trong nhà đến những chuyện thú vị ngoài đường.
Có một lần cô còn vui vẻ kể sỡ dĩ em trai cô tên là Giản Đan vì cha mẹ cậu ấy lấy họ của hai người ghép thành tên. Thẩm Quân Mặc bảo tên cậu nhóc là Giản Đan đúng là cực kì hợp, bởi đầu óc cậu cũng đơn giản.
Vốn dĩ Giản Đan đối với cách thức hai người ở chung thì hơi coi thường, đôi khi còn ra vẻ này nọ. Lần này Giản Chi lấy tên họ cậu ra làm đề tài nói chuyện khiến cậu hơi khó chịu.
Giản Đan cảm thấy bản thân rất mất mặt. Một bên bị Thẩm Quân Mặc uy hiếp, một bên chưa hiểu được Giản Chi nghĩ gì, nghe xong đành hừ hừ vài tiếng, xách dép chạy lên tầng.
Anh cứ thẫn thờ. Tuy trên mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng đã sớm tự cười nhạo bản thân mình.
Giản Chi thấy anh dừng lại, nên nói: “Anh cứ yên tâm đi công tác. Em ở đây còn có Giản Đan. Hơn nữa Ôn Tử bảo kì nghỉ hè này sẽ ở lại thành phố B tìm việc, tạm thời không về nhà. Có nhiều người như vậy, anh đừng lo gì cả”.
Bị Giản Chi nhìn rõ sự lo lắng trong lòng, anh nâng tay che miệng ho khan một tiếng: “Tóm lại, nhớ, có việc gì là điện cho anh ngay”.
Giản Chi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này của anh nên cảm thấy rất buồn cười. Tuy vậy cô phải cố nén lại gật đầu đồng ý.
Giản Đan đứng bên kia bỗng nhảy đến cạnh hai người, vỗ tay vào lồng ngực, nhìn về phía Thẩm Quân Mặc thề thốt: “Anh rể, anh cứ yên tâm mà đi. Có em ở đây chăm sóc tốt cho chị rồi”.
Được gọi là anh rể nhưng Thẩm Quân Mặc không phản ứng gì nhiều. Chỉ có khóe môi hơi cong cong thể hiện sự đắc ý trong lòng.
Còn Giản Chi, lần đầu tiên nghe Giản Đan gọi anh rể, bỗng cảm thấy loạn cào cào, mặt đỏ ửng, giơ tay đánh bốp một cái vào trán Giản Đan: “Nói mò vớ vẩn gì vậy, hả?”.
Giản Đan vừa xin tha vừa né tránh nói: “Nói mò là thế nào? Không phải đây là chuyện sớm hay muộn hả chị? Mà chị xấu hổ sao lại đánh em”.
Cậu càng nói, Giản Chi càng xấu hổ, đang định đuổi theo đánh cậu nhóc một trận thì bị Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh giơ tay giữ lại.
Giản Chi nghĩ anh muốn giúp mình trị Giản Đan. Ai ngờ anh chỉ vươn tay vuốt vài sợi tóc rối vương trên mặt cô, bình tĩnh nói: “Em tức giận làm gì! Cậu ấy nói có sai đâu cơ chứ”.
Giản Chi có cảm giác bị hai người đùa giỡn: “Được lắm, hai người còn hợp tác bắt nạt em đúng không?”.
Thẩm Quân Mặc giơ hai tay lên, giả vờ đầu hàng nhưng khóe miệng vẫn khẽ cười: “Nào dám, ai dám bắt nạt em, anh trị người đó”.
Giản Chi bị anh chọc, bật cười vui vẻ.
Bỗng cô như nhớ đến chuyện gì đó, nói Thẩm Quân Mặc chờ mình một lát rồi chạy nhanh về phía nhà bếp.
Thẩm Quân Mặc đứng ở cửa, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng của Giản Chi. Còn Giản Đan đứng bên cạnh quan sát hai người với vẻ mặt mờ ám, vui mừng.
“Chị em ở nhà gặp chuyện gì nhớ báo cho anh biết trước”. Thẩm Quân Mặc đưa danh thiếp cho Giản Đan, căn dặn cậu.
Giản Đan nhận danh thiếp, nở nụ cười ngây ngô:” Em đã làm việc thì anh rể cứ yên tâm. Em sẽ báo cáo đầy đủ”.
Thẩm Quân mặc cười cười, không trả lời.
Giản Đan thấy Thẩm Quân Mặc có vẻ không phục, vội vàng nói thêm: “Anh không tin hả? Lần trước anh dặn em nhớ giữ bí mật chuyện của hai người với gia đình. Đến bây giờ em vẫn chưa hé răng nửa lời nên chưa ai biết gì đâu”.
Giọng nói Giản Đan toát lên sự kiêu ngạo. Thẩm Quân Mặc nghe xong hơi buồn cười – trẻ con thật. Ai bảo cậu giữ bí mật chuyện đó chứ. Anh còn hy vọng cậu về nhà có thể nói thêm vài lời thì anh càng sớm danh chính ngôn thuận như lời cậu nói.
Không lâu sau Giản Chi cầm một cái túi đi ra. Bên trong đựng một ít bánh ngọt. Cô sợ Thẩm Quân Mặc bay sớm, không kịp ăn sáng nên chuẩn bị sẵn cho anh.
Giản Đan đứng bên cạnh liên tục chậc chậc vài tiếng. Đến khi Gi