pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc Thân, Cần Yêu

Độc Thân, Cần Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134517

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/517 lượt.

lộp độp của mưa rơi trên mặt vải căng, tiến dần về phía bờ đầm, thực hiện một cuộc phiêu lưu nữa để tìm ra người đứng sau đóm sáng đã đem lại chút hơi ấm cho mình
Bờ cỏ vắng, hoang lạnh. Chiếc cần câu cắm sâu vào nền đất nhão no nước.
Một tiếng ho húng hắng vang lên từ phía bụi cỏ xa, tiếp theo là vài tiếng ú ớ và tiếng cười trầm đục bị bạt đi vì gió. San dấn thêm vài bước tiến về quầng sáng mờ mờ ở đằng trước. Hai người đàn ông, một già một trẻ, đang thoăn thoắt cắt từng bó cỏ voi, lá cỏ dài óng nước mưa quệt vào tay áo mưa giấy làm lớp nylon mỏng toạt dần. Ông già vừa ôm cỏ chất vào gánh vừa ngoái lại nói với cậu trai:
- Muộn rồi đấy, về thôi!
Cậu trai ngẩng lên vừa chỉ về phía đầm vừa ú ớ ra hiệu gì đó. Ông già xỏ chiếc đòn vào đầu quang rồi nhìn cậu, giọng thờ ơ:
- Mười một rưỡi rồi đấy…
Cậu trai lừ đừ đi về phía chiếc cần câu. Cậu nhổ nó lên, vòng tay thu dây, đốm sáng xanh từ giữa đầm từ từ bay tuột về phía tay cậu. Ông già ghé vai vào gánh cỏ, chân choải ra chờ đợi. Cậu trai đu đưa chiếc cần như để lấy đà rồi vụt mạnh. Sợi dây buộc lưỡi câu lại bay vút đi rồi rơi tõm xuống nước. Chấm sáng của chiếc phao lại tròng trành giữa mặt đầm đen thẫm. Ông già bỏ gánh cỏ đi về phía cậu trai.
- Con cá mất bao giờ chả to, đừng tiếc làm gì!
Ông già đập khẽ vào lưng cậu trai. Cậu vùng vằng nhích người ra.
- Về với ông, ông kho tép rồi ăn, ăn rồi đi ngủ cho khỏe – ông già dỗ dành – Mai ngày kia có khi lại câu được con khác to hơn.
Cậu trai im lặng. Ông già ho húng hắng vài cái rồi quay lại chỗ gánh cỏ. Cậu trai nghiêng mặt nhìn theo. Đốm sáng xanh từ từ trôi vào bờ.
Hai ông cháu người gánh cỏ nhặt được chiếc ô mở nằm ngửa chỏng chơ bên đường. Chiếc ô hơi bẩn nhưng vẫn lành lặn, tốt chán so với áo mưa giấy. Họ bước đủng đỉnh dưới tán ô, cùng nghĩ về món tép kho. San bước đủng đỉnh dưới cơn mưa đang trở mau, nghĩ về ngày m
Ngày mai, San sẽ đòi Dương chiếc áo mưa, sẽ không ở lại văn phòng làm thêm không công nữa. San sẽ mua tép về kho với khế và ngồi ngoài ban công thật lâu để mỉm cười với những đốm sáng xanh – những dấu chấm hết cho chuỗi ngày khốn khổ mệt nhoài.






Cuộc hẹn café và crêpe
Lam miễn cưỡng mỉm cười với chính mình trong gương. Chẳng buồn kẻ viền môi, cô với thỏi son gần nhất quệt nhẹ hai nhát rồi chấm nhanh chút son bóng lên phần mọng nhất của môi dưới. Không nấn ná bên bàn phấ
n thêm một giây, cô đi nhanh về phía tủ quần áo. Bốn mươi phút nữa mới tới giờ hẹn, cô vẫn còn thời gian để thử ra thử vào mấy bộ váy vừa mua tuần trước. Nhưng liệu có cần thiết phải ăn mặc điệu đà đến thế cho một cuộc hẹn xuất phát từ mẩu tin chẳng khác gì rao vặt trên mạng không nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Lam nhấc chiếc áo len cổ đổ màu be ra khỏi mắc. Kiểu áo này kết hợp với quần jeans xanh truyền thống và túi Fossil hoa xanh sẽ làm cho người đối diện một thông điệp rằng: Tôi ăn mặc thoải mái vì chẳng coi buổi gặp gỡ này là cái đinh gì, nhưng tôi cóc phải đứa lôi thôi hay mù tịt về thời trang đâu nhé. Và khi hòa vào dòng xe cộ, di chuyển giữa ánh đèn loang loáng và âm thanh huyên náo của đủ loại động cơ, Lam đã thấy mình đã sẵn sàng cho cuộc hẹn mà Bích, đứa bạn thân của cô, đã dày công lôi kéo.
* * *
Bích gọi khi cô vừa đến văn phòng, máy tính còn chưa kịp bật.
- Sao lại không, mày xem cái này chưa? – Nó paste thêm một cái link.
“Muốn mời một bạn nữ biết tiếng Pháp đi uống cà phê và ăn crêpe. Thời gian: 19h30 hôm nay…” Mẩu tin mới đăng được có năm phút và chỉ có vỏn vẹn ba lượt đọc.
- Mới có ba lượt đọc, chắc mày phải chiếm hai nhỉ - Lam cười ha hả bằng cái emoticon [:))'>.
- Đừng có đánh trống lảng. Đăng ký làm thành viên đi!
- Để làm gì?
- Nhận lời mời chứ còn làm gì nữa. Mày check mail đi.
- Sao phải check?
- Tao mới lấy địa chỉ mail của mày đăng ký rồi.
- Eo ơi, màyó cần mót gả tao đi đến mức này không?
- Cần! Rất cần! Cực cần! Check đi!
- Lát tao check, giờ tao xuống sảnh uống cà phê đã. Đêm qua thức đến 2 giờ làm báo cáo, buồn ngủ quá.
- Cà phê tối nay rồi uống. Mày mở mail, bấm vào link xác nhận đăng ký rồi nhận lời ngay cho tao, không thì đừng trách tao ác.
* * *
Lam không biết lý do gì Bích trở nên “quá khích” như vậy, chỉ biết là khi đồng hồ trên điện thoại nhấp nháy sang số 19:29, cô đã dừng xe trước cửa Chat Noir. Quán cà phê nằm trong một con ngõ cụt vắng vẻ của khu phố cổ. Biển hiệu treo phía trên cửa hình con mèo đen vểnh râu đang khẽ rung rinh, hệt như tâm trạng của Lam lúc này. Tính chất nặc danh của cuộc hẹn cùng với sự kiệm lời của người mà Lam sẽ gặp khiến trái tim cô, rộn lên vài nhịp lạ lùng. Nhưng ngay khi chủ nhân của nó bước hẳn vào không gian ấm cúng của quán café, trái tim lập tức đập bình thường trở lại.
Chưa có ai đến. Chỉ có hai người phục vụ mặc gilet đen và ánh đèn vàng hắt xuống bức tranh vẽ nhà thờ Sacré Cceur chào đón xự xuất hiện của Lam. Cô lật menu gọi đồ uống rồi ngồi bó gối, lắng nghe một bài hát cũ của Dalida phát ra từ