Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc Thân, Cần Yêu

Độc Thân, Cần Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134480

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/480 lượt.

p với những dáng đứng ngồi cứng quèo, lố bịch. Lê biết vậy và cũng cảm thấy việc đi chụp ngoại cảnh ở thời điểm này có phần quá sức nên chỉ đề nghị Nguyễn thu xếp nửa buổi đến studio của ảnh viện áo cưới để chụp lấy mươi kiểu “trình các cụ”. Nguyễn đã đồng ý mà không hề nhă hay hầm hừ.
Buổi chụp diễn ra thật suôn sẻ và dễ chịu, nhiếp ảnh gia thậm chí còn luôn mồm khen cô dâu chú rể lên hình trông đẹp đôi, tình cảm. Nhưng đúng lúc tất cả mọi người, bao gồm Nguyễn, Lê và nhóm nhân viên ảnh viện, đều nghĩ “thế là ổn cả” thì đột nhiên Lê loạng choạng, suýt ngã ngồi xuống. Lê không thấy đau chỗ nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy nét mặt có thể gọi là hoảng hốt và đau lòng của Nguyễn, rồi mắt tối sầm lại.
5. Lê tỉnh dậy trong tiếng trò chuyện rì rầm, những giọng nói từ đủ mọi vùng miền cứ quanh quẩn bên tai nhưng không có giọng nói nào quen thuộc. Cảm giác này sao mà rã rời, trống rỗng! Lê mở mắt, ánh đèn tuýp bàng bạc của phòng bệnh hắt xuống bức tường xanh và những cột giường bằng inox, trông lạnh ngắt.
Lê đưa mắt sang bên, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của Nguyễn.
- Em muốn ăn gì không?
Lê nghiêng mặt sang phía khác. Trong nháy mắt, Nguyễn nghĩ rằng Lê khóc, nhưng không phải. Chưa đầy vài giây sau, Lê quay lại nhìn Nguyễn, cả mắt và giọng nói đều bình tĩnh lạ lùng:
- Anh có thể đi được rồi!
Nguyễn vẫn nhìn đăm đăm như không muốn bỏ lỡ nét biến đổi nào trên khuôn mặt đang cố tỏ ra phẳng lặng kia. Lê nắm chặt mép chăn, ngước nhìn trần nhà loang lổ những vết ố.
- Tuần trước em đi khám, bác sĩ nói có dấu hiệu không tốt.
- Sao em không nói… - Câu hỏi nghẹn ngang cổ Nguyễn.
- Em nghĩ chỉ cần cố gắng qua nốt mấy ngày này là yên tâm. Không ngờ, cái gì không giữ được thì đúng là không giữ được…
Nghe đến đây, Nguyễn lại định mở lời nhưng Lê đã phẩy tay ngăn lại, giọng nói đều đều như được thu âm sẵ- Nửa tháng nay một mình lo liệu mọi thứ, em rất mệt mỏi. Đi đặt cái này, mua cái kia, thấy người ta có đôi có cặp chọn lựa, bàn bạc, cả cãi cọ nữa, em vừa tủi thân vừa ghen tị. Em cứ ước giá anh có thể bỏ được một trận bóng đá, một bữa bia, một buổi họp lớp… để làm đỡ em vài việc thì tốt biết bao. Mấy lần em muốn gọi điện nói thẳng với anh như vậy, nhưng rồi nghĩ đến thái độ của anh từ hôm trước đến giờ, em lại thôi.
- Anh xin lỗi! – Nguyễn khó khăn lắm mới chen vào được một câu, giọng nói là lạ như thể cổ họng đang bị chặn bởi cái gì đó rất khô và đắng.
- Anh không cần phải xin lỗi. – Lê lắc đầu nhìn lướt qua anh. – Là do em đánh giá mình quá cao. Em vẫn tự cổ vũ mình rằng ít nhất thì anh cũng có thưa chuyện với gia đình, ít nhất cũng không để cho em phải đi đăng ký kết hôn một mình. Em tưởng sức chịu đựng của mình là vô tận. Nhưng hóa ra không phải. Cho nên…
Đúng lúc Lê hít sâu một hơi để dứt khoát nói ra lời kết luận thì một nhóm bác sĩ thực tập theo nhau vào phòng. Vẻ mặt không có biểu hiện gì của sự an ủi hay thương xót của họ làm Lê chưng hửng. Câu hỏi vừa lờ mờ hiện ra trong đầu Lê lập tức được trả lời khi một bác sĩ lớn tuổi xuất hiện dặn dò Nguyễn về những điểm cần chú ý. Nguyễn liếc nhìn cặp mắt bối rối không biết phải vui mừng hay tức giận của Lê, tự nhiên bật cười.
Nhóm bác sĩ xuất hiện thật không đúng lúc nhưng cũng thật đúng lúc. Sau khi họ rời đi, hẳn hai người sẽ phải tiếp tục câu chuyện có giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng ở trên. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ yêu cầu Lê sờ xuống bụng trước khi phát biểu. Lần này, hẳn Nguyễn sẽ không để Lê độc thoại nữa…
Dù sao thì hai người vẫn cần cưới gấp.






Buổi tối không đến nỗi nào
Phương phóng xe khỏi hầm tòa nhà lao vào đêm mùa đông rét mướt. Số tiền lương overtime vừa lĩnh nóng hổi trong túi nhưng chẳng giúp cô cảm thấy ấm lên chút nào. Thời tiết thay đổi thật đột ngột. Buổi sáng đi làm vẫn thấy nắng hưng hửng, trưa đi ăn mặc một áo len mỏng thậm chí còn có cảm giác nóng, đến cuối buổi chiều không khí lạnh đã gào thét ầm ầm ngoài cửa kính. Bảng điện tử trước cửa trung tâm điện máy ở ngã tư chạy lừ lừ một hàng chữ số: 22:37, đèn giao thông đ
chỉ còn nhấp nháy màu vàng, Phương tăng ga, mặc cho gió mùa đông bắc cùng bụi cát châm những mũi kim nhoi nhói vào mặt vào cổ. Cô còn hơn 20 phút để chạy từ trung tâm thành phố về chỗ cô đang ở - một khu tập thể cũ ven đô, tiết kiệm phút nào hay phút đó. Nhà trông xe duy nhất dưới tầng hầm một của khu tập thể thường chỉ mở cửa đến mười một giờ đêm.
Nhưng không may cho Phương, chưa đến mười một giờ, cánh cổng có tấm biển “Nhận trông xe” đã khóa im ỉm, bên trong đèn tắt, tối om. Có lẽ thời tiết lạnh khiến ông bà chủ nhà không kiên nhẫn thức đợi khách như mọi hôm. Sau khi bấm chuông một đôi lần nhưng không thấy ai trả lời, Phương vòng xe đi ngược trở ra ký túc xá sinh viên cách đó vài trăm mét. Bãi xe của ký túc xá mở cửa đến tận mười một rưỡi hoặc muộn hơn, có lẽ cô vẫn còn thời gian kiếm cái gì đó nóng nóng lót dạ. Gần nửa tiếng đi ngoài đường với chiếc áo len mỏng khiến năng lượng từ chiếc bánh kẹp Gogo Green mà tiệm KFC đưa