
Tác giả: Kristan Higgins
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341213
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.
cho họ biết chuyện về quá khứ của anh. Thay vào đó, anh lại nổi nóng ầm ầm.”
“Thật ra, anh không có nhiều thời gian để lãng phí.”
“Vì sao? Anh bị u não à? Hay là bọn chó săn lần theo anh ngay lúc này? Một phi thuyền hành tinh khác đang tới bắt cóc anh chăng?”
“Theo như anh biết thì không,” anh trả lời khô khốc.
“Vậy. Em hơi… bực mình. Thế thôi. Em chỉ… Nghe này, về nhà thôi. Em phải gọi mấy cuộc điện thoại. Và em sẽ ở bên nhà em đêm nay,” tôi nói.
“Grace,” anh bắt đầu.
“Cal, chắc em phải có đến 20 cái tin nhắn trên điện thoại rồi. Em phải sửa bài luận cuối kỳ cho học sinh lớp mười, và đăng điểm của tất cả các lớp trước thứ Sáu tới. Em vẫn chưa nghe tin gì về vụ chủ nhiệm. Em đang rất căng thẳng. Em chỉ cần một chút thời gian ở một mình thôi. Được chứ?”
“Được.” Anh khởi động xe. Chúng tôi về nhà trong im lặng. Khi rẽ vào lối lên nhà, tôi nhảy khỏi xe.
“Ngủ ngon,” anh nói và ra khỏi xe.
“Ngủ ngon,” tôi trả lời, bắt đầu bước đi. Rồi tôi quay người, trở lại và hôn anh. Một lần. Một lần nữa. Cái thứ ba. “Chỉ là em hơi căng thẳng thôi,” tôi nhắc anh bằng giọng nhẹ nhàng, cuối cùng cũng lùi lại.
“Được rồi. Rất dễ thương nữa,” anh nói.
“Để dành đấy, cậu nhóc,” tôi trả lời, siết chặt tay anh.
“Anh chỉ không thể cứ nói dối khơi khơi như thế, em yêu,” anh nhìn xuống đất.
Khó mà có thể giận một người vì điều đó. “Em hiểu,” tôi nói. Angus từ trong nhà sủa ra. “Nhưng em thật sự phải làm việc bây giờ.”
“Ừ.” Anh hôn lên má tôi và bước về phía nhà mình. Tôi thở dài và quay vào nhà.
VÀI TIẾNG SAU, khi bố mẹ tôi đã gọi điện cho tôi (nếu không nói là dỗ dành) và công việc ở trường đã hoàn thành, tôi thấy mình lại đang nhìn sang phía nhà Cal từ trong phòng khách tối đen của mình.
Khi tôi nói với Tiến sĩ Stanton về Callahan, tôi đã làm việc đó với ý nghĩ anh sẽ là một phần tương lai của tôi. Thật buồn cười. Hai tháng trước thôi, khi hình dung ra người đàn ông mà cuối cùng tôi sẽ ở bên, tôi vẫn tưởng tượng ra Andrew. Ồ, không phải gương mặt anh… không rõ ràng đến thế. Mà là rất nhiều phẩm chất của anh. Giọng nói êm ái, khiếu hài hước nhẹ nhàng, sự thông minh, ngay cả những điểm yếu như anh ấy đã bất lực thế nào khi phải thay lốp xe hay thông bồn bị tắc. Dù vậy, giờ thì… tôi mỉm cười. Callahan O’Shea biết thay lốp xe. Anh có khi còn có thể khởi động xe mà không cần chìa khóa ấy chứ.
Tôi vuốt đầu Angus, nhận được tiếng rên khe khẽ đáp lại và một cú nhá yêu vào ngón tay cái. Khi chỉ có một mình với Callahan, tôi đã phát điên vì anh. Khi quá khứ của anh bước vào cái thế giới nhỏ bé chật hẹp của việc dạy học và gia đình tôi… mọi thứ khó khăn hơn một chút. Nhưng như Cal đã nói, ít nhất thì cũng xong rồi. Mọi người đã biết. Không còn phải đưa thông tin thành từng phần nữa. Cũng phải công nhận một vài điều từ việc đó.
Một tiếng gõ nhẹ phía cửa trước, và tôi liếc đồng hồ 9 giờ 8 phút. May mà Angus đã ngủ quá say để lao vào cơn cuồng loạn quen thuộc, nên tôi rón rén đi ra cửa, bất đèn trên đường đi, đoán chắc đó là Callahan.
Không phải.
Chiếc đồng hồ hình con mèo Fritz gõ nhịp ồn ào trên đường, đuôi lắc qua lắc lại đều đều phát cáu. Tích… tích… tích…
“Anh xem trên tầng được không?” Andrew hỏi.
“Tất nhiên rồi,” tôi nói, ôm Angus chặt hơn một chút. Tôi theo Andrew lên cầu thang hẹp, nhận ra anh vẫn gầy gò và khẳng khiu làm sao. Tôi từng thấy như thế là hấp dẫn sao? “Đây là phòng ngủ của em,” tôi chỉ tay và nói gọn lớn, “còn kia là phòng cho khách, nơi Margaret đang ở, đó là cửa lên tầng áp mái – em chưa làm gì trên đó cả. Cuối hành lang là phòng tắm.”
Andrew bước xuống hành lang, nhìn vào mấy khung cửa, rồi thò đầu vào nhà tắm. “Bồn tắm của bọn mình,” anh nói giọng âu yếm.
“Của em,” tôi chỉnh lại ngay lập tức. Giọng tôi đanh lại.
Anh giả vờ nhăn nhó. “Úi, xin lỗi. Em nói đúng. Chà, trông nó đẹp quá.”
Chúng tôi đã tìm được một cái bồn tắm có chân ở Vermont một dịp cuối tuần nọ, khi đi khảo cổ và bữa sáng và ân ái. Nó ở trong sân nhà ai đó, một nông dân Yankee đã từng cho bọn lợn của ông dùng nó làm cái máng nước. Ông bán nó cho chúng tôi với giá 50 đô la, và ba chúng tôi đã chết dở mới có thể đưa nó được vào phía sau chiếc xe Subaru của Andrew. Tôi tìm được một chỗ tráng men lại bồn tắm, và khi nó trở lại với chúng tôi, nó đã sáng bóng, trắng phau và sạch sẽ. Andrew đã gợi ý rằng, trong khi nó còn chưa được nối với đường ống nước, có lẽ chúng tôi vẫn có thể trần truồng và leo vào đó. Và chúng tôi đã làm thế. Một tuần sau, anh bỏ tôi. Tôi không thể tin được là mình đã giữ nó lại.
“Thật kinh ngạc. Em đã làm những việc thật tuyệt vời,” anh nói, cười với tôi đầy tự hào.
“Cảm ơn,” tôi nói, đi xuống tầng dưới. Andrew đi theo. “Anh muốn uống nước không? Cà phê? Rượu? Bia?” Tôi đảo mắt nghĩ thầm. Sao không làm cho anh ta cái bánh hả Grace? Có khi nướng thêm vài con tôm và một miếng phi lê nhỏ xinh nữa?
“Cho anh một ly rượu,” anh nói. “Cảm ơn, Grace.”
Anh theo tôi vào bếp, lẩm nhẩm ca ngợi khi nh