
Tác giả: Pé Chồn Present
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341796
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1796 lượt.
ây. Linh Nhi ngây người ra đó thậm chí ánh mắt rưng lệ vẫn không thể khóc. Chỉ cách đây không lâu người ta còn mỉm cười khi trông thấy Cao tiểu thư. Nàng không thể tin con người lại dễ dàng thay đổi vì những định kiến trong xã hội như vậy.
Còn có người định ném đồ vào nàng nữa thì trong dòng người, Thọ Hiên xuất hiện gạt ta đẩy họ ra để vào nhìn thấy nàng. Linh Nhi không ngẩn mặt lên nhưng Thọ Hiên nhìn nàng vẫn rất rõ. Hắn đang buồn bã đi uống rượu tại một tửu lâu gần đó, nghe ồn ào, người ta truyền tai nhau là Cao Linh Nhi nên vội đến.
Không ngờ sau bao lâu, nàng tuy vẫn đáng yêu nhưng mang nhiều nét tiều tụy, té trên phố bị người ta hùa nhau chỉ trỏ như vậy. Nhìn nàng như vậy, Thọ Hiên đau lòng nên tức giận. Hắn đẩy mọi người tránh xa khỏi nàng rồi lớn giọng…
- Các người đang làm gì vậy hả? Tránh xa muội ấy ngay!
- Bát Thọ Hiên đến đúng lúc lắm. Cô ta là vị hôn thê của ngươi lại không giữ trinh tiết, thất thân trong tay kẻ khác là tội đáng phải dìm chết trôi sông.
- Đúng đó! Bẩn thỉu như vậy còn bênh vực làm gì!
Họ lại nói khiến Thọ Hiên bối rối xoay lại nhìn nàng. Hắn thật cũng không tin nàng đã thuộc về một nam nhân nào khác khi trông nàng vẫn là Linh Nhi trong lòng mình. Nhưng lời người đời dồn dập. Phút chốc hắn cũng không biết phải kiên định hay là nóng giận vì nàng đã không còn là của mình. Tội lỗi không phải do nàng cố ý làm ra nhưng người ta vẫn cố chấp suy nghĩ. Linh Nhi vẫn ngồi đó không thể nào nghe điều gì về mình nữa. Thọ Hiên ngay trước mặt nhưng nàng cũng không còn lòng nhìn đến. Nàng không hiểu mình đã làm gì sai đối với họ để họ làm vậy với mình.
Đột ngột lại có một người ném cải dập đến. Thọ Hiên giật mình vào giây phút đang ngần ngừ, lao xuống đỡ cho nàng nhưng một bóng dáng đã che chở cho nàng trước. Thọ Hiên nhình Mạnh Kỳ đã đến, cây cải va vào tấm lưng lớn rơi xuống kết thúc mọi sự ồn ào.
Linh Nhi lọt thỏm trong vòng tay ôm. Tay y siết lại che chở bảo vệ cho nàng. Ánh mắt sắc bén nhìn quanh đủ làm người ta run rẩy. Trước nay chỉ cần Cao thiếu gia liếc mắt người ta đã tự im lặng nói gì một ánh mắt giận dữ như thế. Không cần y nhiều lời, không cần ai bảo với ai thì cũng biết đó là một sự đe dọa không được động vào tiểu muội của y.
Thọ Hiên đứng trơ ra không kịp che chắn cho nàng. Chính là hắn cũng xao động vì lời người ta nói về nàng. Hắn nhìn Mạnh Kỳ bế nàng lên. Linh Nhi rút mặt vào bờ vai lớn. Dường như cả người nàng đang run rẩy, nàng cuối cùng cũng đã khóc nấc. Mọi người vội vã tránh sang hai bên nhường đường cho Mạnh Kỳ mang Linh Nhi đi.
Dù không thể làm mọi người kín miệng nhưng y chắc chắn không để ai ức hiếp nàng. Không ai được làm gì tổn hại Linh Nhi của y… ngoại trừ chính y…
Thọ Hiên đứng đó nhìn dáng Mạnh Kỳ đi xa mang theo Linh Nhi. Trong lòng Thọ Hiên trống rỗng…
Mạnh Kỳ mang nàng về xưởng, cố ý đi vòng phía sau tránh nhiều người dòm ngó nhiều lời.
Trước mắt là vườn dâu xanh bất tận. Những thân cây trắng nhạt khẳng khiu lại mang đầy lá xanh bản lớn rất mạnh mẽ trông không dễ đốn ngã chút nào. Tay y ôm lấy người nàng, ngồi trên hành lang gỗ để nhìn chút mông lung phía trước xa xăm.
Tiếng Linh Nhi khóc sụt sùi trong tay y khiến y đau lòng. Y làm nàng trở nên như thế không phải y vờ như không biết nhưng y không thể nào quan tâm nhiều hơn được. Mạnh Kỳ ôm chặt, tay lại vuốt lên mái tóc mềm.
- Đừng khóc nữa! Có huynh bên muội rồi!
Chất giọng dỗ dành rất đỗi ôn nhu dịu dàng không bao giờ thay đổi làm Linh Nhi sựt tỉnh. Nàng nhận ra đây là bờ ngực của đại ca. Vì thói quen, nàng lại ngớ ngẩn đến mức để Mạnh Kỳ ôm cho mình tha hồ nhõng nhẽo. Lệ nàng ngừng lại, tay đẩy nhanh người y ra.
Giữa vườn dâu cũ, Linh Nhi có vùng vẫy vẫn như bất lực.. áo nàng cứ rơi xuống…
Mạnh Kỳ từ sau giữ cứng lấy miên nhũ tròn đầy, hôn nhẹ đôi má ướt. Nàng đứng không vững, hạ thân lại lần nữa bị xâm phạm. Y cắn lấy vành tai mềm rồi liếm nhẹ, nàng run lên né tránh cũng không xong. Và y nói thầm vào tai nàng khẽ như một lời thử thách đối với thế gian này…
- … dù có là huynh muội thì đối nghịch luân lí, đại ca cũng làm để huynh và muội được ở bên nhau.
Nghe xong một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn dài xuống má hồng rơi khỏi cằm nàng không thể thu lại như tâm nàng lúc này đã bị kéo đến một chốn không hề dễ chịu. Và Mạnh Kỳ lại lần nữa dùng thân mình chiếm đoạt lấy thân thể nàng. Linh Nhi đứng không vững, cả người dựa vào vòng tay ôm giữ mới không té xuống.
Linh Nhi vốn không ghét ở bên đại ca nhưng không phải là như thế này.
Dưới ánh nắng da nàng trắng muốt thật mịn màng. Xung quanh một màu xanh dâu càng làm y đắm chìm vào thân thể nàng. Mông tròn của nàng từng nhịp từng nhịp bị đưa đẩy tới hạ thân của y. Nóng thiếc hôm nay dễ dàng tiến sâu vào trong âm huyệt nóng ấm. Cơ thể nàng đã biết y chính là chủ nhân.
Và Mạnh Kỳ đỡ nàng nằm xuống chổ áo vươn vãi trên đất, đè trên từng cây dâu ngã. Dâu chín tím đỏ lắm vào thân nàng. Mạnh Kỳ sững ra nhìn nàng chỉ biết mím môi rưng lệ