80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Tác giả: Pé Chồn Present

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341793

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1793 lượt.

ểu muội của con, một tay dâng cả Cao gia này, sính lễ đó nhà hắn không đáng có hết đâu thưa phụ thân.
Mạnh Kỳ nói rồi dửng dưng bỏ đi không đối hoài phụ thân mình suy sụp bị bỏ lại phía sau. Ông ấy không ngờ Mạnh Kỳ lại biết trước tính toán của ông ấy… lại càng không ngờ một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn ít nói lại có thể độc đoán như vậy.
Tất cả cũng chỉ vì ông ấy tính toán không đúng. Nhưng giờ sửa sai có còn kịp hay không?
——— ———
Linh Nhi ngủ nhưng hay giật mình hốt hoảng, trong cơn ác mộng dồn dập làm nàng không thể nào ngủ yên vì thế cả người cũng suy kiệt. Và mơ hồ, nàng lại nhìn thấy đại ca đến bên giường. Ngay lập tức nàng choàng tĩnh đầy sợ hãi, cả người yếu sức vẫn có ý trốn càng xa càng tốt.
Tuy nhiên Mạnh Kỳ dễ dàng dùng một tay giữ cánh tay kéo nàng lại. Cũng chính tay y cảm nhận rõ nàng đang run rẩy hoảng sợ mình như thế nào. Đôi mắt to tròn luôn tỏ ra sáng rỡ khi thấy y nay đã không còn. Linh Nhi thậm chí không muốn nhìn thấy đại ca nữa. Trông nàng trở nên như vậy đối với mình, y không có tư cách gì đau khổ lúc này. Chỉ mỗi y và nàng biết kẻ ác ôn không thể chấp nhận đó chính là y. Một mình y đã hủy hoại tiểu muội.
Nhưng làm đau nàng, làm khổ nàng, hắn nhận lại thật không ít chuyện tốt cho bản thân. Chính vì thế Mạnh Kỳ vẫn thu tay kéo nàng không cho chạy. Môi mỉm cười, chất giọng ôn nhu như đại ca của nàng mỗi ngày cứ như đã không xảy ra chuyện gì cả.
- Linh Nhi giận đại ca rồi sao?
Nàng nghe giọng y, nước mắt lại rưng rưng. Toàn thân nàng vẫn còn dư âm đau đớn, chuyện đại ca đối xử với nàng không thể chấp nhận được. Không chỉ là đoạt mất trinh tiết, cả luân lí cũng đã bị y làm cho không thể nào hàn gắn. Nàng mím môi xoay đi không muốn nói gì với y nữa.
Nhưng Mạnh Kỳ không bỏ cuộc, y lần nữa giữ chặt lấy hai vai đang run của nàng sau đó nói.
- Là lỗi của huynh! Huynh biết mình làm sai, ức hiếp khiến muội giận cũng là đúng có phải không? Nhưng huynh biết lỗi rồi, Linh Nhi không được giận huynh nữa!
Mỗi khi nàng giận hờn, chỉ cần Mạnh Kỳ chịu ra lời năn nỉ, nàng đều xoay lại mỉm cười tha cho. Vì nàng ngưỡng mộ đại ca, thương đại ca nhất. Song hôm nay trong lời dỗ dành ôn nhu, nàng không còn cảm giác đó là đại ca trong lòng của mình nữa. Lòng nàng đau đớn không sao tả hết tâm trạng vừa không hiểu, vừa khổ sở thân xác lẫn tinh thần ra thế nào. Linh Nhi cuối cùng vẫn chỉ khóc không tha thứ cho y.
Mạnh Kỳ cũng không nôn nóng nàng mau hết giận. Cái y cần là nàng sẽ chấp nhận mọi chuyện sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Tay y lại dời lên vuốt nhẹ đôi má mềm mại. Nàng kinh hãi gạt tay né tránh nhưng không thể nào cản nổi. Mạnh Kỳ lại nói…
- Thế thì Linh Nhi chỉ được giận huynh chỉ hai ngày thôi! Hai ngày rất là giận! Sau đó phải mỉm cười, không được giận đại ca nữa có biết không?
Thì ra cũng có lúc đại ca lại làm nàng buồn giận như chính y đã hỏi trước. Lúc đó nàng hạnh phúc thơ ngây không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra cớ sự này.
Nhìn bóng dáng Mạnh Kỳ rời đi khỏi cửa, nàng lại nằm xuống khóc. Nếu đại ca không còn là đại ca của nàng như trước, làm sao nàng có thể dễ dàng hết giận và quấn lấy như không có gì được nữa.






Mất đúng bốn ngày Linh Nhi mới có thể đặt chân xuống giường. Cả người còn suy sụp nên bước đi cũng chao đảo. Nàng vẫn không muốn ăn, cả người cứ thế tiều tụy. Nhũ mẫu mang những gì nàng từng thích ăn nhất nàng cũng không muốn nhìn đến nói chi nếm thử. Ai cũng lo nàng sẽ đổ bệnh và không vượt qua nổi.
Lão gia ngày nào cũng đến với con nhưng nàng không nói gì, ánh mắt tròn giờ chỉ vô hồn không còn vui vẻ lanh lợi như chỉ vài ngày trước. Mỗi ngày rời đi, lão gia đều lắc đầu thở dài vô cùng phiền muộn.
Linh Nhi ngồi bên khung cửa sổ lớn, ánh mắt hướng đến nơi xa xăm vô vọng. Nàng là tiểu thư được cả nhà bảo bộc cẩn thận. Đối với sự đời nàng chưa từng ngừng lại ngẫm suy nhiều như thế. Cả đến người nàng tin tưởng, yêu thương đến dường như vậy còn làm nàng đau khổ, hỏi sao nàng còn là một Cao Linh Nhi vô sầu vô ưu.
Loáng thoáng bên tai, nàng nghe tì nữ truyền nhau cười khúc khích nói xấu mình. Họ bảo rằng nàng sinh ra giàu sang may mắn, có thế thật là đáng đời. Còn bảo giờ nàng thân dơ bẩn, không chết cũng uổng vì chẳng nam nhân nàng muốn nữa. Nghĩ đến nàng lại không muốn ăn, không muốn ra khỏi phòng, cũng không muốn tìm lí do để sống tiếp làm gì nữa. Giờ nàng mất tất cả, không còn hi vọng gì.
Nhũ mẫu bước ra không nói gì khi tam thúc cùng mẫu thân đến thăm nhưng vì nàng không muốn gặp ai cả nên không được vào. Tam thúc vờ tỏ ra khá buồn bã thay cho nàng, muốn cùng mẫu thân nàng đến thăm hỏi giúp nàng vượt qua nhưng không có cơ hội. Giờ trong phủ ai cũng vì chuyện này mà phiền muộn làm gì còn ai để ý đến Cao Lưu và phu nhân quấn quít đi chung nữa chứ.
Linh Nhi run rẩy nghe bàn tay to lại giữ mặt mình ép nhìn thẳng vào y. Gương mặt y không thể đoán nổi là đang suy nghĩ gì. Sự lạnh lùng kia khiến nàng cảm thấy khổ sở khi phải dò xét điều gì có thể xảy đến với mình. Cuối cùng khôn