XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Đối Loạn Nghịch Luân (18+)

Tác giả: Pé Chồn Present

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341784

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1784 lượt.

ỳ liền muốn bỏ rơi hắn ta. Hắn tức giận chỉ vào mặt phu nhân…
- Nàng không ngờ là con người ti tiện như vậy… thấy Mạnh Kỳ được trọng vọng liền trở mặt!
- Thì đã sao? Nó vốn là trưởng tử trong nhà, gia sản này về tay nó là hiển nhiên chẳng lẽ lại dành cho kẻ không liên quan như chàng? Ta là thân mẫu của nó, xem ra không thể nào bị ngược đãi, còn chàng ai biết có tìm thiếu nữ nào trẻ tuổi hơn thay thế ta chứ?
Tùy vào tình hình và lợi ích bản thân có được người ta mới chọn nước cờ đúng để đi. Cao Lưu giờ không có gì đáng để vụ lợi nữa nên bà ấy buông tay là lẽ dĩ nhiên. Cao Lưu giận dữ nghiến răng nói…
- Đồ tiện nhân ngươi… hãy nhớ đó!!!
Tam thúc đi khỏi chỉ làm phu nhân cườinhạt nằm xuống, ngay lập tức lại có nam gia nhân khỏe mạnh đến xoa vai. Đối với quan hệ giữa người với người, nếu thấy không cần thiết nữa thì nên dứt khoát từ bỏ hơn là dây dưa níu kéo không được lợi ích gì.
——— ———-
Mạnh Kỳ bình thường đã bận rộn phụ việc cho phụ thân, nay toàn quyền quản tất cả càng bận rộn hơn. Y tuy ít nói là thế nhưng quen biết không hề ít nhờ vào những lần phụ thân dẫn theo đi bàn chuyện buôn bán. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài tuấn tú của y người ta đã tự có hảo tình, huống chi tác phong làm việc của y càng hiệu quả dứt khoát khó ai từ chối được.
Chỉ trong vòng một tháng, Mạnh Kỳ tự tìm ra đường buôn hàng mới. Vốn dĩ vải Cao gia vẫn khó đâu sánh kịp, dù Bát gia có chặn đường cũng không cản được tiếng tăm đã nổi tiếng từ lâu. Bên cạnh đó, y còn dùng cách thuyết phục người quen cũ của phụ thân quay trở lại làm ăn. Cùng một chất lượng, giá thành được Mạnh Kỳ giảm những tính toán phụ, khiến người buôn càng truyền tai nhau mua hàng tốt giá mềm. Mọi chuyện tiến triển tốt một cách ngoạn mục, hàng tồn đều bán hết, thậm chí đơn hàng mới lại tăng thêm giúp nhân công an tâm làm việc. Mọi người lại càng tin tưởng thiếu gia.
Chuyện làm ăn đã tốt, tình hình trong nhà cũng thoáng hẳn. Tuy nhiên Linh Nhi vẫn không ra khỏi phủ. Nàng biết ngày nào đại ca về cũng đến tìm mình nhưng nàng đều tránh gặp mặt. Khi nhũ mẫu hỏi, nàng chỉ nói là để đại ca nghỉ ngơi không cần bận tâm thêm cả mình. Nhũ mẫu cũng tin lời nàng nên không thắc mắc. Chuyện giữa nàng và đại ca chỉ cần hai người biết là quá đủ rồi không nên cho ai nghi ngờ thêm.
Phụ thân vẫn như chiềm vào một giấc ngủ dài. Đại phu vẫn thường xuyên đến xem tình hình chuyển biến nhưng vẫn như cũ lắc đầu nói với nàng mọi thứ bình thường nhưng không rõ bao giờ lão gia mới tỉnh lại. Linh Nhi mang tâm trạng buồn bã, nàng bây giờ thấy rất trống trãi cần người cho nàng nhõng nhẽo vòi vĩnh. Đại ca không còn là một nơi cho nàng nương tựa tinh thần, nàng chỉ mong phụ thân mau dậy và ôm ấp cưng chiều mình.
Chiều hôm đó nàng quyết định ra ngoài. Thật sự sau khi hôn sự không thành cũng hơn hai tháng rồi nàng chưa bước khỏi phủ. Tâm trạng nàng bây giờ nhờ chỉ nghĩ đến sức khỏe của cha nên tốt hơn rất nhiều. Nàng choàng áo, bước ra cửa sau định ra vườn dâu ở xưởng hái về làm trà lá dâu vốn cha rất thích.
Vốn nàng có thể dễ dàng nhờ Mạnh Kỳ lấy về cho nàng nhưng nàng không thể gặp mặt hay nói chuyện gì với đại ca nữa. Không cần ai giúp, nàng muốn tự mình phải mạnh mẽ hơn.
Linh Nhi không nhớ bên ngoài phủ lại rộng lớn, ồn ào như vậy. Trước đây nàng quá vô tư, không bao giờ trầm mình quan sát nhiều như lúc này. Cố nhân cho rằng biến cố giúp con người ta trưởng thành hơn quả nhiên không sai. Con phố thân quen, cảnh vật gần gũi, tất cả đều không dễ thay đổi, chỉ có mỗi cách nhìn của chúng ta nhìn thay đổi ra sao mà thôi.
Chân nàng bước qua dòng người thật nhanh sợ ai đó nhận ra. Nhưng vô tình một người đi ngược chiều va vào nàng. Nón vải áo choàng rơi ra, ai cũng dễ dàng nhận ra nhị tiểu thư Cao gia. Nàng luống cuống kéo nón lên bước tiếp thì sau lưng một lực ghì mạnh. Toàn thân nàng chao đảo té ngược ra sao. Một nữ nhân nắm tà áo choàng của nàng.
Nhìn nàng họ dồn đến, trông nàng té trên đất với ánh mắt tò mò hào hứng.
- Là Cao Linh Nhi đó…
Linh Nhi chưa từng thấy một lúc nhiều người đáng sợ như vậy. Họ dùng ánh mắt quan sát còn hơn nàng là một con thú lạ đi lạc chốn này. Rồi vài dì sấn đến kéo tay áo nàng lên. Trên cánh tay trắng mãnh của nàng đã không còn nốt đỏ mà mọi thiếu nữ đều có trên tay phải. Họ tỏ ra mình đã phát hiện chuyện gì đó rất tuyệt vời…
- Thấy chưa!? Tôi nói tiểu thư Cao gia bị người ta làm nhục trước ngày thành thân nên Cao gia mới hồi hôn nhà Bát gia mà! – Dì đó nói lớn làm đám đông bu lấy càng đông.
- Nó thật không còn thủ cung sa kìa. – Vài nữ nhi rù rì to nhỏ với nhau, dùng ánh mắt nhìn như thể nàng rất dơ bẩn.
- Thất thân còn ra ngoài này nữa thật không biết nhục nhã!
Linh Nhi run rẩy, nàng bất động trên đất không tài nào cử động hay làm gì cả vì tay chân lạnh ngắt. Bọn họ hùa nhau cười, hùa nhau chỉ trỏ vào nàng. Nàng dơ bẩn chỉ vì không còn cái thứ gọi là trinh tiết kia. Trinh tiết nàng không có nam nhân đứng ra chịu trách nhiệm chính vì thế mới bị phỉ bán khinh rẻ.
Một cây cải ném đến đầu rơi phịch xuống bám vào mái tóc m