
Tác giả: Lăng My
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341409
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1409 lượt.
hó lắm cô mới được tên chí tiện vô song để ý đến, cô nên nắm chắc lấy cọng rơm cứu mạng ấy. Nếu không, sẽ chẳng có con muỗi nào liều chết đâm đầu vào mạng nhện của cô nữa đâu, chẳng phải như thế cô sẽ hối hận cả đời sao?”
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng tức giận, những câu soi mói ấy thật chua ngoa, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng như lửa đốt từ lòng bàn chân đang phi thẳng lên đỉnh đầu.
Vì bị Triệu Yến Minh dụ dỗ nên cô mới đến đây, căn bản là chẳng muốn phát triển thứ tình cảm nào cả. Đối với sự nhiệt tình của Từ Trị Kiến, cô cũng chẳng quan tâm. Để tránh xa anh ta, trong lúc diễn ra hoạt động, cô liền chuồn ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành, và cho lỗ tai của mình được nghỉ ngơi, đợi đến khi hoạt động kết thúc, cô sẽ cùng Triệu Yến Minh trở về, coi như đó là lời báo cáo kết quả công việc. Nhưng lại gặp ngay tên Lư Hạo Tường đáng ghét, còn cả cái miệng lưỡi ti tiện của anh ta nữa, cứ động phát ngôn là lại làm người khác tổn thương.
Lư Hạo Tường căn bản chẳng hề để ý tới ánh nhìn sắc lạnh của cô. Cô vừa chán vừa bực bội, hằm hằm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nên chuẩn bị cho một ngọn cỏ cứu mạng đi, chứ như anh thế này cũng chẳng có ai để ý đâu, mà nếu có thì cũng chẳng chịu nổi tính cách của anh. Anh cứ chuẩn bị tâm lý mà sống độc thân cả đời đi!”.
Lư Hạo Tường chẳng hề cáu giận, cười ha ha nói: “E là sẽ khiến cô thất vọng, điều kiện của tôi tốt như thế, nếu muốn độc thân cả đời như những lời cô nói thì các cô gái khác cũng sẽ không đồng ý đâu!”.
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng, cảm thấy cái sân thượng này căn bản chẳng có gió thổi đến, trái lại, vì sự có mặt của một kẻ nào đó mà trổ nên vô cùng ngột ngạt. Bởi thế cô chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, một từ cũng không buồn nói, liền quay người bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có mấy đôi nam nữ đang khiêu vũ, những điệu nhảy dưới ánh đèn rực rỡ mang đầy tình ý, Thẩm Xuân Hiểu thờ ơ nhìn một lượt, không thấy Triệu Yến Minh đâu, liền nghiêng đầu, bỗng thấy Triệu Yến Minh và Trương Hướng Dương đang ngồi nói chuyện vui vẻ bên chiếc bàn đặt ở bên phải, sau đám người đang khiêu vũ.
Thấy Triệu Yến Minh nhìn Trương Hướng Dương bằng ánh mắt chân thành, Thẩm Xuân Hiểu thầm cười. Triệu Yến Minh bỏ mặc mình, mình chỉ đành tự giải khuây thôi.
Từ Trị Kiến không nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đâu, đang định đi tìm thì thấy cô xuất hiện, anh lập tức tươi cười đi đến. “Cô Thẩm, tôi tìm cô mãi, hóa ra cô ở đây!”.
Vẻ mặt nghiêm nghị vì vừa bị chọc tức của Thẩm Xuân Hiểu đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nở nụ cười gượng gạo, lạnh nhạt nói: “Vâng! Anh tìm tôi có việc gì à?”.
Từ Trị Kiến lại không nhận thấy tiếng “Vâng” đó lạnh nhạt, mà cho rằng Thẩm Xuân Hiểu thẹn thùng. Là đấng nam nhi, anh hoàn toàn có trách nhiệm, có nghĩa vụ phải chủ động quan tâm, bởi thế nhiệt tình nói: “Cô Thẩm, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”.
Vốn không muốn nhảy, nhưng bỗng thấy Lư Hạo Tường đang bước vào, Thẩm Xuân Hiểu lại càng chẳng có hứng thú, dịu dàng nói: “Xin lỗi anh Từ, tôi có chút mệt mỏi!”.
Từ Trị Kiến vội nói: “Cô mỏi ở chỗ nào? Không sao chứ?”.
“Không sao.” Thẩm Xuân Hiểu gượng cười: “Tôi ngồi một chút là khỏe ngay thôi! Anh Từ cứ tự nhiên”. Nói xong, cô lịch sự gật đầu rồi tìm cho mình một góc khuất để hưởng thụ sự yên tĩnh.
Từ Trị Kiến bị từ chối nên cũng không quấy rầy cô nữa. Cô tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, vừa ngồi xuống thì một nhân viên đến phục vụ nước uống. Xem ra, Trương Hướng Dương rất biết cách lãnh đạo, những nhân viên của anh đều vô cùng tinh nhanh. Thẩm Xuân Hiểu bưng cốc nước cam, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”.
Nghĩ vậy, Thẩm Xuân Hiểu cảm giác tiền đồ thật ảm đạm.
Sự náo nhiệt và ầm ĩ ở nơi chỉ cách xa mấy mét kia rõ ràng chẳng có quan hệ gì tới cô. Thẩm Xuân Hiểu một tay chống lên trán, tay khác bất giác nhẹ nhàng chuyển động trên thân cốc.
“Hì!”, một tiếng cười nhẹ bỗng vang lên tai cô.
Thẩm Xuân Hiểu ngước mắt lên, đúng như dự liệu, cô nhìn thấy khuôn mặt cười đáng ghét của Lư Hạo Tường. Cô chau mày, không khách khí nói: “Âm hồn không tan”.
Lư Hạo Tường cười hi hi, nói: “Ồ, cô ở đây học theo Lâm muội muội[6'> sao? Em gái họ Lâm mới có mười sáu xuân xanh, đôi mày khẽ chau lại, hơi thở nhẹ nhàng, ai ai cũng yêu mến. Giám đốc Thẩm, cô vẫn còn kém xa so với người ta, muốn thu được hiệu quả như thế thì thật sự quá khả năng rồi, cũng bắt chước việc mà Đông Thi[7'> đã làm, như thế chỉ càng bôi xấu hình tượng của Đông Thi thôi!”.
[6'>. Lâm đại muội: là một cách gọi thân quen dành cho nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
[7'>. Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh xắn. Nhưng do bệnh tim nên nàng thường dung tay ôm ngực, đôi mày chau lại. Dù vậy, dáng điệu của nàng vẫn vô cùng dễ thương và rung động lòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy cũng bắt chước làm theo, nhưng lại càng thêm xấu xí.
Những lời đó chẳng