
Tác giả: Lăng My
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341447
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1447 lượt.
có cảm tình với Chương Phương Hựu. Cô tin rằng, Chương Phương Hựu cũng có tình cảm với mình như thế.
Điều này khiến cô tràn đầy niềm tin, cô và anh vì có duyên nên mới gặp nhau, chứ không phải vì Hạ Quảng Thần!
Thẩm Xuân Hiểu nằm trên ghế sofa và mong ước về tương lai, rõ ràng đến từng cái ôm ấm áp, từng câu nói quan tâm, một cốc sữa, một nụ hôn chúc ngủ ngon. Dường như bản thân đã trở thành nhân vật chính trong vở kịch đó và cô đang say sưa chìm đắm trong cảm giác lãng mạn, ấm áp.
Cô bỗng phát hiện trí tưởng tượng của mình thật phong phú. Trong suy nghĩ của một người, ai cũng có thể mơ về một tương lai tràn đầy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự có như thế? Chuyện giữa hai người nếu chỉ đơn giản nhường ấy thì tình yêu trên thế gian này thật quá hoàn mỹ.
Như phối hợp với những mơ ước của cô, Chương Phương Hựu sau nửa tiếng đã gọi điện đến, nói cho cô biết anh đã về đến nhà và đang nhớ tới cô. Cảm thấy vô cùng ngọt ngào, một lúc sau, Thẩm Xuân Hiểu mới mỉm cười, thu lại những suy nghĩ hạnh phúc kia, rời khỏi chiếc sofa ấm áp, để đi tắm.
Tắm xong, Thẩm Xuân Hiểu mở laptop và lên mạng, đăng nhập , cô nói với Nhàn Đình: “Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ đúng là vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng!”.
Nhàn Đình cười nói: “Sao có nhiều cảm xúc như thế?”.
Ngón tay Thẩm Xuân Hiểu lướt nhanh trên bàn phím: “Trong mười ngày vừa rồi, có quá nhiều công việc dồn đọng, lại thêm một số biến cố mà tôi không ngờ tới. Suýt chút nữa tôi đã bị thất bại hoàn toàn rồi!”. Tuy cô không chịu nói cảm ơn với Lư Hạo Tường, nhưng trong lòng rất cảm kích. “May mà có đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không chẳng biết tôi sẽ thất bại thế nào”.
“Thế thì cô nên cảm thấy thoải mái chứ, sao vẫn vừa mệt vừa vui, vừa lo vừa mừng như vậy?”
“Không thể thiếu cảnh giác được, sự việc lần này đã giúp tôi suy nghĩ chưa chu toàn, sau này không thể để tái phát những sai sót như vậy nữa. Cứ nghĩ đến môi trường làm việc như thế, tôi không tránh khỏi những đắng cay trong lòng. Nhưng, điều tôi không ngờ nhất là, một đồng nghiệp lại ra tay giúp đỡ mình như thế.”
“Đồng nghiệp thân thiết, giúp đỡ nhau trong công việc là chuyện hết sức bình thường mà!”
“Quan trọng là, bình thường quan hệ của chúng tôi không tốt, thậm chí… rất căng thẳng. Chúng tôi không thể chung sống hòa bình được, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu.” Thẩm Xuân Hiểu khẽ thở dài rồi gửi đoạn hội thoại đi.
Nhàn Đình hứng thú nói: “Thế sao? Xem ra cô với người đồng nghiệp này không hợp nhau nhỉ!”.
Thẩm Xuân Hiểu có đôi chút nghi hoặc và phỏng đoán, cô đem toàn bộ những “ân oán” của mình và Lư Hạo Tường ra kể. Nhàn Đình là một thính giả tốt bụng, huống hồ lại nói chuyện qua mạng, chẳng ai biết ai cả, đây cũng là một phương thức để giải tỏa áp lực. Cô còn nhắc đến Chương Phương Hựu, đến chuyến du lịch vừa rồi, đến cú điện thoại của Lư Hạo Tường và cả sự quan tâm không ra quan tâm của anh nữa. Cuối cùng cô nói: “Thực ra, tôi rất cảm ơn anh ấy, nhưng, có lẽ đã quen kiểu nói chuyện với nhau như băm như bổ rồi nên không thể nói với anh ấy hai từ cảm ơn. Nhàn Đình, anh đã gặp tình huống nào như thế chưa?”.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: “Có lẽ cũng gặp qua rồi, thực ra cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất! Cô cũng nói, đã quen cách đối đãi ấy rồi, nếu cô nói cảm ơn, có lẽ anh ấy sẽ không quen đâu”. Nói rồi, anh gửi đến một gương mặt cười.
Thẩm Xuân Hiểu cũng cười, nhắc đến thói quen, cô cảm giác có lẽ đúng là thói quen, cô và Lư Hạo Tường chẳng bao giờ nói chuyện thân thiết. Chỉ cần hai, ba câu nói của Lư Hạo Tường đã khiến cô phát hỏa lên rồi, tuy anh giúp cô, nhưng khi xưa, chẳng phải anh cũng nhúng tay nhúng chân vào khiến cô suýt chút nữa không thể ngồi vào vị trí giám đốc Thị trường sao?
Tuy chuyện ấy cô chẳng có chứng cứ, nhưng sau đó, nhìn ánh mắt của Lư Hạo Tường, cô không thể nghi ngờ thêm người thứ hai nào nữa. Vì thế, dù anh giúp cô thì cô cũng có thể hiểu anh làm như vậy vì muốn chuộc lại những lỗi lầm trước kia.
Hơn nữa, cô cũng đã giúp anh, đưa anh ra khỏi quán rượu rồi lại đưa về nhà, mệt đến toát cả mồ hôi, còn mua thuốc, mua băng gạc để băng bó giúp anh nữa chứ.
Nhớ đến bộ dạng say mềm của anh trong thang máy, bị cô “chà đạp”, rồi lại nhớ đến cái giẫm chân lúc trước khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, khóe môi cô bất giác nhếch lên nụ cười. Thật sảng khoái!
“Nhàn Đình, anh nói đúng, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng tôi rất ấm ức, ở trước mặt người khác, tôi luôn ra dáng thục nữ, có thể kiềm chế bản thân, song ở trước mặt anh ấy, khả năng kiềm chế mà tôi luôn tự tin lại không hề có tác dụng, luôn luôn mất kiểm soát. Ai bảo miệng lưỡi là vũ khí có sức công kích nhất chứ? Như chiều nay cũng thế, trong lòng tôi rất biết ơn, nhưng anh ấy toàn nói lời thất đức, kết quả là tôi chẳng những không cảm ơn mà còn giẫm cho anh ấy một cái. Nhìn anh ấy đi lại tập tễnh, tôi có chút áy náy, nhưng anh ấy lại có cách khiến lòng áy náy của tôi nhanh chóng tan biến. Tiếc thật, nếu anh ấy không nói năng ngoa ngoắt, có lẽ chúng tôi đã là bạn tốt rồi!” C