The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Thủ Tình Trường

Đối Thủ Tình Trường

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341446

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1446 lượt.

àn tán chuyện gì không cần thiết phải báo lại với tôi, tôi tìm cô là có chút chuyện muốn hỏi, bảng báo cáo tháng và tuần hôm qua tôi bảo cô chuẩn bị đâu?”.
“Ôi!” An Ni vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, vội nói: “Em đi lấy, e đi lấy ngay đây!”, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu cười, nhìn theo bóng An Ni, mình đáng sợ đến thế ư? Sao An Ni lại phải sợ hãi như vậy chứ?
Lần này, An Ni làm việc rất hiệu quả, chưa đầy hai phút sau đã tươi cười đem bảng báo cáo đến. Thẩm Xuân Hiểu nhìn bộ dạng xun xoe của An Ni, không nhịn được cười: “An Ni, diễn hay quá đấy, trước đây có thấy cô nịnh nọt tôi thế đâu!”.
An Ni đảo mắt rồi cười đến mức vô cùng khoa trương. “Là giám đốc thường nói làm việc phải có hiệu quả, cho nên em đã cố gắng đạt hiệu quả!”
Thẩm Xuân Hiểu liếc xéo An Ni: “Được rồi, để bản báo cáo ở đấy, cô có thể đi được rồi!”.
An Ni đặt báo cáo xuống nhưng vẫn xun xoe: “Giám đốc, em rót nước cho chị nhé, cà phê hay trà?”.
“Trà, cảm ơn!” Thẩm Xuân Hiểu giở bảng báo cáo ra xem.
An Ni vâng một tiếng rồi vội vàng đi ra.
Năm phút sau An Ni mang trà tới, là loại trà Thiết Quan Âm.
Thẩm Xuân Hiểu hứng thú nói: “An Ni, nếu ngày nào cô cũng chủ động làm việc hiệu quả thì tôi rất mừng!”.
“Giám đốc đang đánh giá công việc trước đây của em sao?” An Ni hỏi vẻ đáng thương.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Ít giả bộ đáng thương trước mặt tôi đi, tôi không ưng nổi kiểu đó đâu!”. Cô bưng cốc trà lên uống một hớp rồi gật đầu nói: “Ừm, cô pha trà càng ngày càng ngon đấy!”.
An Ni cười hi hi, nói: “Giám đốc, sáng nay chị đã khen em đến ba lần rồi, xem ra, chuyện mọi người nói là thật!”.
“Cái gì mà thật với giả?”
An Ni chớp được cơ hội, lập tức hấp háy mắt, nói: “Xem ra giám đốc đang yêu thật rồi, nên chị mới rạng rỡ sắc mặt, tâm trạng thoải mái, tính tình dễ dãi như thế, vừa dịu dàng vừa thân thiết!”.
Thẩm Xuân Hiểu suýt chút nữa thì nôn ọe bởi lời nói xu nịnh đó, bèn phì cười: “Trước đây tôi không dịu dàng, không thân thiết sao?”.
“Đương nhiên là có, nhưng bây giờ dịu dàng và thân thiết hơn!” An Ni cợt nhả.
“Nịnh bợ ít thôi!”.
“Em có nịnh bợ gì đâu, là thật đấy!” Để chứng tỏ những gì mình nói là thật, An Ni tỏ vẻ rất nghiêm túc. Thấy Thẩm Xuân Hiểu cười rồi lướt ánh mắt vào bảng báo cáo, biết giám đốc đã bắt đầu làm việc nên rất biết điều nói: “Giám đốc, em ra ngoài trước đây, có việc gì căn dặn, chị gọi em nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu chỉ “ừm” một tiếng.
Thủ đoạn nhỏ mọn của Giả Lạc Sơn tuy bị Lư Hạo Tường phát hiện kịp thời nhưng vẫn để lại ảnh hưởng, những số liệu trên bảng báo cáo này là minh chứng rõ ràng nhất. Cô không dám tưởng tượng, nếu Lư Hạo Tường không phát hiện ra, hoặc anh không ra tay giúp đỡ thì sự việc sẽ phát triển đến mức nào? Lúc đó e rằng không chỉ dừng ở chuyện giảm hiệu suất công việc nữa.
Nhưng cô không thể hiểu được, Lư Hạo Tường lúc đầu cản trở việc cô lên làm giám đốc Thị trường, luôn bất đồng quan điểm và một mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, tại sao anh lại chịu ra tay giúp mình chứ?
Thẩm Xuân Hiểu chau mày suy nghĩ một lát rồi quyết định tìm Lư Hạo Tường để xác minh một số chuyện.
Trong phòng làm việc, Lư Hạo Tường đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh, dáng người mạnh mẽ và kiên nghị. Có thể anh đang suy nghĩ về một mẫu trang phục, cũng có thể anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.
Thẩm Xuân Hiểu nhẹ nhàng gõ cửa.
Lư Hạo Tường nói: “Mời vào!”. Quay đầu lại, thấy cô, ánh mắt anh lập tức tỏ ý nghi ngờ, hỏi: “Cô có việc gì?”.
Thẩm Xuân Hiểu đóng cửa, tối qua Nhàn Đình đã nói, người hay làm điều xấu khi làm một việc tốt sẽ không dám thừa nhận mình đã làm việc tốt đó. Bởi thế, Lư Hạo Tường tuy đã làm việc tốt song lại luôn cảnh giác với cô, cô hiểu rằng, anh đang cảm thấy ngại ngùng vì hành động trượng nghĩa của mình. Nghĩ vậy, cô tỏ vẻ tươi cười, nói: “Hôm qua tôi chỉ biết anh giúp đỡ tôi, hôm nay mới biết anh đã giúp tôi một việc lớn như thế nào!”.
“Cô không cần cảm ơn tôi!” Lư Hạo Tường quay về chỗ ngồi, ngạo mạn nói: “Tôi chỉ giúp chính mình thôi, tôi không muốn sản phẩm kết tinh trí tuệ của tôi bị hủy hoại trong tay cô”.
Thẩm Xuân Hiểu ngồi xuống đối diện với anh, cô đã quyết tâm rằng hôm nay sẽ không cáu giận, nên vẫn cười nói: “Cho dù anh trực tiếp hay gián tiếp giúp tôi cũng được, tóm lại là, cảm ơn anh!”.
“Cảm ơn?” Lư Hạo Tường nhại lại, ánh mắt sắc bén: “Hóa ra cô cũng biết nói câu này?”.
“Đương nhiên, tôi là người biết phân biệt đúng sai mà.” Thẩm Xuân Hiểu hơi ngả người ra sau để cơ thể thoải mái một chút, nói: “Lư Hạo Tường, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”.
“Hỏi hay không là tự do của cô, còn trả lời hay không là quyền của tôi!” Lư Hạo Tường nói lý.
Thẩm Xuân Hiểu không cho rằng người đàn ông này đang gây sự, bình tĩnh nói: “Lư Hạo Tường, bây giờ anh chịu ra tay giúp tôi, sao lúc đầu lại hại tôi khiến tôi suýt nữa không thăng chức được?”.
Lư Hạo Tường nhìn cô, đôi mắt lim dim, dường như tất cả đều tụ lại một điểm, ánh mắt sáng rực, pha lẫn vẻ lạn