
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134396
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/396 lượt.
mặt cô lên, ẩn trong đôi mắt ấy là khát vọng, là oán trách, muốn vùi ngập cả Giai Ninh, nụ hôn của anh tanh mùi máu.
Từng lớp áo trên người Giai Ninh bị anh cởi hết xuống, hai cơ thể lại dính vào nhau, khoái cảm lao tới dồn dập theo mỗi lần anh tiến vào.
Tay và chân cô quấn lên người anh, muốn kéo anh lại thật gần, kéo dài cuộc truy hoan.
Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai: “Giai Ninh, Giai Ninh…”
Tiếng chuông đồng hồ vang lên tích tắc, họ nằm trên giường, Giai Ninh nhắm mắt cảm thấy hơi mệt, Tiểu Sơn tựa cằm lên vai cô, giọng trầm trầm như đang thì thầm: “Tôi từng mơ thấy em.”
Cô cười, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Mơ thấy gì?”
“Tôi bỏ học, em lại đuổi theo bắt tôi về, còn cãi nhau với người ta.”
Cô nghe vậy liền nhớ tới trước kia anh vì tiền mà phải bỏ học, lại bắt đầu thấy không yên tâm, mở mắt ra nhìn anh: “Này, sau này cậu không được bỏ học nữa đâu đấy, phòng thí nghiệm sẽ trợ cấp cho cậu đến tận khi tốt nghiệp.”
Anh vuốt tóc cô, hôn vội lên môi cô, vốn không hề nghe cô đang nói cái gì: “Có bao giờ em nhớ đến tôi không?”
Đặt tay lên trán, Giai Ninh nghĩ một lát, “Không.”
Anh nhìn cô, làn mi cong cong, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Cô nói: “Cậu cũng biết, chúng ta không giống nhau. Tôi có rất nhiều việc, mệt lắm.”
Anh không nói gì, nghiêng người đè cô dưới ngực, trượt tay xuống dưới ve vuốt, chạm thật nhẹ nhàng.
Nơi đó lại bắt đầu nóng lên, dường như còn ươn ướt.
Giai Ninh chỉ cảm thấy khó thở, tim lại đập dữ dội, dứt khoát bắt lấy tay cậu: “Tiểu Sơn, không được, tôi phải đi thật rồi.”
Anh ngừng lại, nghĩ một lát, chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo vào: “Tôi tiễn em.”
Giai Ninh đáp: “Không cần, cậu ở lại đây, tôi tự về.”
Anh không cố ép.
Cuối cùng lần này cũng mặc được quần áo ổn thỏa, cô đi tới bên cửa, nhìn thấy bộ quần áo vải của anh, sạch sẽ lại mỏng manh. Cô sợ lại mất can đảm và quyết tâm rời đi nên lúc nói chuyện không hề quay đầu lại nhìn anh: “Trời lạnh rồi, cậu phải mặc thêm vào. Chẳng lẽ cậu không biết tự chăm sóc bản thân?”
“Tôi không lạnh.”
“Nghe lời đi xem nào.”
Cô lái xe băng qua con đường tuyết về nhà, dọc đường cô đều suy nghĩ xem phải lấy lý do gì để giải thích chuyện tối nay về muộn. Bình thường thế mạnh của Giai Ninh là mở miệng nói dối không cần suy nghĩ, nhưng giờ cô lại thấy bí, tâm trạng khó chịu, đột nhiên bật khóc nức nở, không biết là vì Châu Tiểu Sơn, vì Tần Bân hay là vì chính bản thân mình.
Nhưng hôm nay Tần Bân không có ở nhà, cô thoát được một lần.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm cùng, mẹ Tần Bân nói anh không chịu gọi điện thoại tới, Giai Ninh nghĩ thầm, anh thật sự sợ làm phiền cô, hay là đang cố ý vẽ đường cho hươu chạy?
Ăn cơm xong, bọn họ đưa bố mẹ Tần Bân từ Thiểm Tây tới thăm quan Cố cung, rồi tới trung tâm thương mại. Mẹ Tần Bân cũng là giảng viên đại học, dạy tiếng Anh ở Đại học Sư phạm Thiểm Tây, mắt thẩm mỹ rất tốt, lại thích đi shopping, còn hai cha con kia sợ điều này nhất nên trốn trong quán trà, chỉ có Giai Ninh đi theo bà.
Trong lúc đợi bà thử quần áo, cô bỗng thấy cửa hàng đồ hiệu cho nam ở phía đối diện có một chiếc áo khoác ngắn rất đẹp đặt trong quầy trưng bày: Màu xanh nước biển, có mũ đằng sau, khuy cài bọc da, kiểu dáng trẻ trung lại không sợ bị lỗi mốt.
Cô bước qua, nhân viên tiệm đó rất nhiệt tình giới thiệu đây là nhãn hiệu nổi tiếng đến từ Scotland, làm bằng lông cừu thượng hạng.
“Quý cô chọn đồ cho bạn ạ? Vóc dáng người đó thế nào?”
Giai Ninh đáp: “Khoảng tầm mét tám, hơi gầy.”
Lập tức có một nhân viên nam vóc dáng tương đương tới mặc thử cho cô xem, Giai Ninh nghĩ thầm: Châu Tiểu Sơn mà mặc thì không biết đẹp đến nhường nào.
Giai Ninh rút thẻ trả tiền, viết địa chỉ ở trường của Tiểu Sơn cho cửa hàng.
Bên kia mẹ Tần Bân đã thay đồ xong, vẫy tay bảo cô qua xem thế nào, cô vội vàng dặn bên này: “Gửi nhanh giúp tôi, tuyết rơi rồi trời rất lạnh.”
Tối Chủ nhật, Giai Ninh tắm xong ra soi gương chải tóc, Tần Bân đi từ phòng sách ra, trong tay là mấy phong thư dày cộp đã được dán cẩn thận. Giai Ninh nhìn địa chỉ phía trên, lần lượt là Ủy ban Kiểm tra, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, Ủy ban Nhận Ý kiến Trực tiếp.
Giai Ninh hỏi: “Anh định gửi lúc nào?”
“Trước hôn lễ.”
“Cuối cùng anh cũng làm được chuyện mình muốn rồi.”
“Ừm.” Anh đáp, “Khỏi ăn không ngon ngủ không yên nữa.”
“Liệu có ích gì không?”
“Ít ra còn hơn không làm.”
Cô gật đầu, tiếp tục chải từng lọn tóc.
Tần Bân nhìn Giai Ninh trong kính: “Sau này chúng ta tới Singapore rồi, giờ em phải nói thật với anh, bắt em từ bỏ nhiều như thế em có hối hận không?”
“Không.” Cô đáp, nhanh gọn dứt khoát, “Ngày mai nếu vật liệu A qua được thử nghiệm thì nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, tìm một chỗ khác nghiên cứu cũng rất tốt.”
“Sau này, có lẽ chúng ta sẽ quay về…”
“Tần Bân.” Cô ngắt lời anh.
“Hửm?”
“Chuyện sau này, cứ để sau này nói.”
Sáng thứ hai, thí nghiệm tính chống axit ăn mòn của vật liệu vũ trụ A được tiến hành đú