XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134402

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/402 lượt.

hãy giơ cao đánh khẽ.”






Trận ốm này của Giai Ninh dai dẳng tận hơn một tuần, cô nằm trên giường mà luôn nghĩ tới đề nghị đi Singapore của Tần Bân, có quá nhiều chuyện làm cô bận lòng: công việc, cuộc sống, tương lai, vật liệu A, Tần Bân, còn cả Châu Tiểu Sơn – sai lầm có hối cũng không kịp của cô… Cô trằn trọc bao lâu vẫn không thể quyết định.
Hơn một tuần sau, cuối cùng Giai Ninh cũng khỏi bệnh, cô lê cơ thể yếu ớt tới trường sắp xếp đợt thí nghiệm cuối cùng, học viên dưới bục im lặng ghi chép. Giai Ninh chống tay lên đầu giảng bài, không dám nhìn Châu Tiểu Sơn, tan học, cô vội vàng lao đi như để chạy trốn.
Cô hẹn gặp viện sĩ Vương. Vừa thấy người giúp việc bưng tách trà đặc đã pha xong lên, cô đã nghĩ: Đâu đâu cũng thấy bóng dáng Châu Tiểu Sơn, cô còn lâu mới uống trà Phổ Nhĩ của cậu ta.
Viện sĩ Vương nói: “Hồi thập niên bảy mươi thầy từng tới Tây Hồ họp. Khi mọi người đang chụp ảnh ở trước miếu Nhạc Vương thì có một người chen lên phía trước, người đó không cao, gầy gò, thầy nghe thấy người khác hỏi: Anh Đặng, sao hôm nay lại chịu chụp ảnh vậy?”
Người gầy đó đáp: “Cái này không giống mọi khi, đây là ‘tận trung báo quốc’.”
“Đó là công trình của thầy, là công trình của quốc gia, không phải của em. Thầy à”, Giai Ninh cướp lời, “em hiểu ý của thầy.” Cô bước lên phía trước, đặt tay lên vai viện sĩ Vương.
Viện sĩ Vương vỗ lên tay cô: “Giai Ninh, em là một đứa trẻ ngoan. Nếu có mưu cầu gì đó thì trước kia đã không trở về. Thầy rất yên tâm về em.”
܃ảm ơn thầy.” Giai Ninh đáp.
Viện sĩ Vương khẽ nắm vai cô: “Nếu sau này Tần Bân dám bắt nạt em thì không qua nổi cửa của thầy đâu.”
Cô nhìn ông, sống mũi cay cay, rõ ràng rất buồn nhưng lại phì cười.
Giai Ninh ngồi thêm một lát rồi cáo từ, viện sĩ Vương cũng không giữ, ông nói: “Vậy được, em về trước đi, thầy hẹn Châu Tiểu Sơn lát nữa đánh cờ.”
Vừa nghe thấy tên anh, tim cô đã ngừng nhịp: “Châu Tiểu Sơn?”
“Phải, học viên của em đó. Cao thủ đấy, thầy cũng không thắng nổi cậu ta.” Viện sĩ Vương nói.
“Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Viện sĩ Vương đứng dậy tiễn cô ra đến cửa, vô tình nhìn vào cốc trà của cô: “Sao không thưởng trà? Cô của em mang từ Nhật Bản về đấy, ngon lắm.”
Cô nghe vậy mới cầm lên uống một ngụm to, nuốt ực một cái.
Viện sĩ bật cười: “Em khát hả? Uống như thế thì không thưởng thức ra vị gì đâu.”
Giai Ninh đi giày ở huyền quan, đó là giày có khóa kéo, cô chỉ thấy cái khóa này cũng muốn chống lại mình, càng vội lại càng không kéo được.
Bỗng có người đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy đôi giày của Châu Tiểu Sơn, cuối cùng thì cũng oan gia ngõ hẹp, bất giác lưng cô ứa mồ hôi.
Cô cúi đầu khom lưng, chuyên tâm đi giày một cách chưa từng có.
Châu Tiểu Sơn đứng cạnh hỏi: “Cô khỏe chưa?”
Cô ngẩng đầu, tỏ vẻ tự nhiên đáp lời: “Khỏe rồi, khỏe hẳn rồi, cảm ơn cậu.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau đêm đó.
Cô đứng dậy, cầm túi toan bước đi, viện sĩ Vương trong phòng khách nói vọng ra: “Tiểu Sơn lại đây, ván cờ dở lần trước thầy vẫn giữ nguyên.”
Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm, bất cẩn đập đầu vào giá treo áo khoác, cô hét lên, nhắm mắt tịt, sao bay vòng vòng, may mà không ngất.
Châu Tiểu Sơn đứng sau muốn đưa tay ra đỡ, lại bị cô gạt ra.
Giai Ninh đau tới chảy nước mắt, đưa hai tay bịt kín miệng, mãi lâu không nhúc nhích.
Anh nhìn cô, không cố gượng ép nữa, bèn thay giày vào phòng.
Về sau chỗ đó đỏ như một bao lì xì nhỏ, một ngày vẫn không tan đi. Tối đến Tần Bân thấy vậy bèn nói: “Sao gần đây em gặp nhiều chuyện thế? Thế này không ổn, chúng ta thắp hương đi.”
Giai Ninh ngạc nhiên: “Đúng thế, y như bị ma ám vậy.”
May mà có một tin tốt: Vết thương của Tần Bân đã lành hẳn, Giai Ninh tới bệnh viện kiểm tra lại cùng anh, xương cốt hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý bồi bổ canxi là được.
Giai Ninh cầm đơn tới quầy thuốc lấy canxi dạng lỏng, lúc ngang qua phòng xử lý thì thấy cô gái đã từng gặp.
Cô gái đó bị thương ở cánh tay, đang phải bó bột, phần bả vai có một hình xăm tam giác màu đen, Giai Ninh đứng nhìn cô ta ở bên ngoài, cô gái ấy cảnh giác ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt cô, đó là gương mặt xinh đẹp với đôi mắt trong veo của người Nam Á.
Cô đã từng gặp cô gái ấy, ở trong phòng Châu Tiểu Sơn.
Lại nghĩ bọn họ hẳn không tính là quen biết nên dù hơi do dự Giai Ninh vẫn bước đi.
Giai Ninh lái xe về nhà, lúc dừng xe đợi đèn xanh, Tần Bân lên tiếng: “Chuyện lần trước anh nói em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Giai Ninh nhìn nhìn về phía trước, ậm ừ.
Anh cười: “Ừm là có ý gì?”
“Chúng ta đi.” Giai Ninh đáp, “Em nghĩ rồi, em sẽ nhanh chóng liên lạc với trường Nam Dương, nếu không được thì cứ đến đó đã rồi nói sau. Dù sao,” Cô ngừng một lát, “Không được thì cứ ở nhà trước vậy, dầu gì anh cũng thừa sức nuôi em.”
Tần Bân đặt tay lên tay cô, nắm thật chặt: “Được, Giai Ninh, được.”
Đài đang phát ca khúc do Vương Lạc Tân sáng tác. Giọng ca trầm bổng giàu cảm xúc vang lên: “Ở nơi xa ấy, có người con gái đẹp, mỗi