Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134400

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/400 lượt.

lần ngang qua căn lều của nàng, kìm lòng không đậu lại ngóng lại trông…”
Trước kia cô chỉ thấy ca khúc này giai điệu êm tai, hôm nay ngẫm kỹ lời ca mới thấy, thì ra điều nó muốn khắc họa chính là cảm giác cô đơn vắng lặng, Giai Ninh thấy mắt mình cay cay, vội vàng đeo kính râm vào.
“Trước khi đi chúng ta kết hôn nhé.” Tần Bân nói.
“Được.” Cô đáp không cần nghĩ, “Em nghe anh, dù sao cũng đặt tiệc hết rồi.”
“Còn phải đi đăng ký, chụp ảnh, chọn váy…”
“Đón cả bố mẹ anh đến đây nữa.”
“Còn em thì sao?”
“Em sẽ cố gắng liên lạc với bố mẹ.”
“Anh muốn mua thật nhiều hoa bách hợp để trang trí hội trường, Giai Ninh, em thích bách hợp trắng nhất đúng không?”
“Ừm.”
“Hay là màu vàng nhỉ?”
“…”
“Giai Ninh? Giai Ninh?”
“Xin lỗi. Em đang nghĩ đến chuyện thí nghiệm, thời gian này phải phiền anh rồi.”
“Tất nhiên, anh rảnh hơn mà.”
Cô bật cười, khóe miệng cong lên, nhưng không ai thấy được đôi mắt của cô dưới chiếc kính.
Chả mấy chốc ngày Chủ nhật bận rộn đã đến: Sáng sớm cô phải dậy đi chụp ảnh cưới với Tần Bân, có làm thế nào cũng không cười nổi, nhiếp ảnh gia đành phải đi đến kéo miệng cô cong lên cho đúng kiểu; sau đó Tần Bân đến khách sạn chọn thực đơn, Giai Ninh tới sân bay đón bố mẹ anh, đưa hai người đến khách sạn xong mới về trường hẹn mấy học viên sửa luận văn.
Tới khi mọi việc đâu vào đấy thì trời đã tối.
Giai Ninh thấy vai và lưng mỏi nhừ, vừa bóp vai vừa gọi cho Tần Bân: “Anh đi ăn cơm với hai bác đi, lát nữa em về thẳng nhà luôn, hôm nay mệt quá. Mai chúng ta sẽ đưa hai bác đi Cố cung, được không?”
Tần Bân đáp: “Được, em đừng tự lái xe, bắt taxi về đi.”
Cô đồng ý rồi tắt điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có chuyện không yên tâm, bèn gọi cho phòng thí nghiệm bên Tập đoàn Thủ Cương xem đã kiểm tra kỹ các chi tiết để thứ Hai tiến hành thí nghiệm chống axit ăn mòn của vật liệu A chưa, rồi mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc về nhà, cả người mệt mỏi.
Đi ra khỏi khu giảng đường, một cơn gió lạnh thổi qua, Giai Ninh rùng mình, kéo kín áo đi tìm xe thì lại thấy một bóng lưng dưới ánh đèn đường.
Vì sao cậu ta lại thế này?
Trong ngày đông phương Bắc cậu ta không biết mặc thêm áo sao? Sao vẫn mặc độc chiếc áo vải mỏng manh thế kia? Còn lẻ loi đứng đó trong gió đông nữa?
Cô đi nhanh qua, bước tới bên cạnh anh rồi dần chậm lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, vỗ lên tay anh, khẽ gọi: “Tiểu Sơn?”
Anh quay đầu lại.
Cô bỗng cảm thấy anh không giống khi xưa.
Vẫn là gương mặt bình tĩnh ấy, nhưng ẩn chứa nét không vui, trên hàng lông mày và khóe mắt cong cong của anh là cả một nỗi u buồn.
Cô nghĩ đó là lỗi của mình, anh bị tổn thương là do dục vọng của cô mà ra, vừa mềm lòng vừa xót thương, giọng cô trở nên khàn khàn: “Xin lỗi.”
Bỗng nhiên có tuyết rơi.
z
Trong bữa ăn, mẹ Tần Bân gắp một miếng vịt quay cho Giai Ninh: “Tần Bân là người xuề xòa, mẹ biết, kết hôn rồi con phải bảo ban nó nhé.”
Cô đáp: “Dạ.” Cô nhìn Tần Bân, anh đang ăn uống ngon lành, nhìn mẹ và Giai Ninh, ra vẻ vô tội.
“Còn vô tâm nữa. Hôm qua uống với bố bao nhiêu là rượu rồi đánh một giấc luôn ở khách sạn. Mẹ bảo nó gọi cho con một tiếng mà nó cũng không chịu.”
“Con sợ làm cô ấy thức giấc đấy chứ.” Tần Bân đáp, “Giai Ninh ghét nhất là phải nhận điện thoại khi đang ngủ.”
Cô cúi đầu uống canh.
Anh ôm vai cô hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Có.”
Cô muốn về nhà sớm hơn.
Lúc mặc xong đồ lót, cô định với lấy quần áo thì bị Tiểu Sơn kéo lại.
“Em lại định đi?”
Cô đáp: “Ừ.”
Cô đứng lên, anh cũng ngồi dậy theo, vòng hai tay qua ôm lấy cô, áp gò má lành lạnh lên cái bụng nhỏ của cô, bướng bỉnh như trẻ con: “Không được.”
Cô vuốt tóc anh, trong tiết trời mùa đông đầu Tiểu Sơn vẫn đượm hương cỏ cây: “Đừng như thế.”
Anh lại nói: “Không được.” Rồi cọ cọ mũi lên làn da mượt mà của cô.
Giai Ninh nói: “Cậu không cho tôi đi, lẽ nào chúng ta cứ mãi thế này?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em theo anh về phương Nam đi.”
Cô bật cười, chậm rãi kéo tay anh ra: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế.”
Giai Ninh tới bên cửa mặc quần áo, hết lớp này đến lớp khác, mùa đông nhiều quần áo, thật phiền phức. Choàng khăn xong xuôi chuẩn bị đi, cô quay đầu nhìn Tiểu Sơn đang để trần ngồi trên giường, bình thường cô luôn cảm thấy dưới lớp áo mỏng manh ấy anh hơi gầy, nhưng lúc này đây, dưới ánh trăng, có thể thấy khung xương, bờ vai, cơ bắp mà cô vừa vuốt ve tuy gầy nhưng săn chắc, xếp thành những khối gọn gàng, phủ dưới lớp da trắng như ngọc.
Gương mặt điển trai, làn môi du đãng trên người cô, tay anh, từng phần của anh… Tiểu Sơn dùng mọi thứ để thể hiện tình yêu.
Thì ra vẻ đẹp của người đàn ông cũng có sức hút như thế, còn chưa rời xa mà Giai Ninh đã bắt đầu mong mỏi rồi.
Cô nghĩ nếu mình bỏ đi, rời khỏi đây thì sau này không bao giờ có một người đàn ông như thế nữạ, vậy buông thả thì cũng đâu sao?
Cô tháo khănquay lại hôn anh.
Châu Tiểu Sơn cũng cùng lúc đứng lên, nghiêng về phía cô.
Phút chốc hai người như vồ vập lấy nhau, anh đưa hai tay nâng


Polaroid