
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134427
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/427 lượt.
, rõ ràng cô đã gật đầu rồi mà lại thành ra thế kia. Bao lời dối gian cùng sự ruồng rẫy trước kia cũng chẳng bằng lần này.
Cô mới là kẻ lừa đảo thực sự.
Châu Tiểu Sơn ôm cô dậy, áp miệng vào tai cô, gằn từng tiếng: “Cừu Giai Ninh, em nghe cho rõ: Nếu em chết, anh sẽ giết tên đó, để hai người cùng xuống địa ngục. Anh nói được làm được.”
Giai Ninh đang hôn mê bỗng ho một tiếng.
Tiểu Sơn thở phào, vội vàng nhai nát đạm trúc rịt lên vết thương của Giai Ninh, xé quần áo thành mảnh băng bó cho cô, anh rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Rồi anh ôm trọn cô vào lòng, không cho nhiệt độ cơ thế vốn thấp đến thảm thương của cô mỗi lúc một hạ xuống.
Không biết qua bao lâu, Giai Ninh mới dần cựa quậy trong lòng Châu Tiểu Sơn, anh khẽ hỏi bên tai cô: “Anh là ai?”
Cô nhận ra mùi hương này, trả lời yếu ớt: “Châu Tiểu Sơn.”
Sau đó thở dài một tiếng.
Bàn tay đang ôm lấy cô của anh càng siết chặt thêm.
“Cậu đi đi.”
“…”
“Tôi lấy cái mạng này trả cho những lỗi lầm trước kia không được sao? Thả anh ấy đi.”
“Không được nói.”
“Vật liệu A…”
“Anh muốn em sống.” Nói xong anh bèn hôn lên môi cô, dịu dàng mà vẫn kiên quyết, ngăn cô lên tiếng.
Nụ hôn từ tốn mang theo hơi ấm đã xa cách lâu ngày.
Lần trước là từ khi nào nhỉ?
Chớm đông ở Bắc Kinh, trong ký túc Đại học Bắc Hoa, anh là người tình bí mật của cô.
Anh rời khỏi môi cô, rồi lại ôm cô vào lòng: “Anh đã nói từ lâu rồi, Giai Ninh, em muốn đi sao, không được, tuyệt đối không thể được.”
Khi tỉnh lại lần nữa, cô nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.
Mặt đất rung chuyển, cành lá sột soạt.
Tiểu Sơn vẫn đang ở bên cạnh, đỡ cô ngồi dậy, tay vẫn đặt lên vết thương của cô: “Có người đến đón chúng ta.”
Cô ngẩng đầu lên, đó là hai con voi lớn, được trang bị bộ yên vừa lộng lẫy lại vừa thoải mái, cô gái đã từng gặp kia đang ngồi trên một con.
Giai Ninh vẫn nằm trong lòng anh, bọn họ cưỡi voi tiếp tục cuộc hành trình còn dang dở, máu đã ngừng chảy, cô tỉnh táo hơn, lẳng lặng ngắm nhìn vùng đất chưa từng đặt chân tới.
Tiểu Sơn cũng nhìn cô, vươn tay gạt mấy sợi tóc bết mồ hôi dính trên trán cô ra.
Cảnh tượng đó hệt như đôi chim chuyền cành, cẩn thận sửa sang lại bộ lông cho bạn tình, hơi thở như dung hòa vào nhau.
Bọn họ đi dọc sông, đám chim ngụ trên tàng cây bên sông hoảng hốt vỗ cánh bay đi từng đàn.
Giai Ninh bỗng tròn mắt.
Tiểu Sơn nói: “Nhìn thấy không? Vẹt trắng đấy? Nếu em thích anh sẽ bắt cho em.”
Cô lắc đầu.
Anh nắm lấy tay cô, sao anh phải lo lắng trái tim của cô giờ đang ở đâu chứ? Giờ đây cô không thể quay lưng bỏ anh lại được nữa rồỉ.
z
Kì nghỉ hè đã kết thúc nhưng Hương Lan vẫn không chịu quay lại Anh.
Cô chuyển tới học ở một trường trung học quốc tế tại thành Tây, Tiểu Sơn cũng đi theo.
Trước khi đi tướng quân Tra Tài dặn dò Tiểu Sơn phải vừa chăm chỉ học tập vừa hết sức bảo vệ an toàn cho Hương Lan, ông còn đưa cho cậu một khẩu súng lục nhỏ màu bạc được chế tạo ở Anh.
Trong trường khu học của nam nữ được phân riêng biệt. Phòng học và phòng ngủ của Tiểu Sơn và Hương Lan đều đối diện nhau, có đôi khi trong lớp cậu nghiêng đầu nhìn Hương Lan bên kia, cô chống tay lên má, hóa ra cũng đang nhìn về phía cậu. Sau đó giáo viên gọi cô dậy trả lời câu hỏi gì đấy, đương nhiên cô không trả lời được, ấp úng hồi lâu rồi đành đưa tay ra nhận thước của giáo viên. Sau cùng quay sang làm mặt quỷ với cậu.
Vì vậy, sau khi tan học, ngồi trong thư viện Hương Lan lấy câu hỏi của giáo viên ra hỏi lại cậu lượt nữa, kèm theo lý do rất chính đáng: Cô không hề nghe giảng.
Lúc đó cô mặc một chiếc váy trắng, cổ áo thủy thủ, cánh tay thanh mảnh, cô biết rất nhiều cách quay bút, lúc cậu giảng đề vật lý cho cô nghe, tay cô hơi nghiêng, quay bút đến nỗi cậu hoa cả mắt. Cậu giằng lấy bút của cô: “Mắc nối tiếp và mắc song song vô cùng quan trọng, nếu cậu không muốn thi thì tôi không giảng nữa.”
“Chẳng phải chỉ thi thôi sao? Làm như ghê gớm lắm.”
Cậu nhìn cô: Thuốc nổ cùng hàm lượng, nhưng cách mắc quyết định tới phạm vi nổ và mức độ, quyết định xem có thể hại chết bao nhiêu người.
Những lời này cậu không nói ra, chỉ lẳng lặng thu dọn sách vở bỏ đi.
Hương Lan túm lấy gấu áo của cậu: “Cậu nói gì ấy nhỉ? Trong mạch nối tiếp, cường độ dòng điện như nhau nên phải xem hiệu điện thế của điện trở? Đúng không?”
Cậu ngồi xuống hỏi cô: “Thế trong mạch điện song song thì sao? Tôi vừa nói xong…”
Trong khoảng thời gian này Châu Tiểu Sơn cao thêm rất nhiều, cùng một chiếc áo đồng phục màu trắng mà mặc lên người cậu lại càng tôn thêm vẻ tuấn tú. Khi những cậu trai khác trong ngôi trường nhà giàu này vắt óc tìm cơ hội cởi chiếc áo đồng phục nhan nhản này để khoác lên mình những bộ comple cao cấp hay là bộ thể thao có biểu tượng cỏ ba lá trước ngực, Châu Tiểu Sơn vẫn chỉ mặc đồng phục, cả ngày nghỉ cũng vậy.
Cậu rất giản dị.
Cậu thích học, thành thích rất ổn, ngoại ngữ nói rất lưu loát, ngữ âm chẳng kém gì người bản xứ. Cậu được các cô gái để ý nhưng lại không hề quan tâm, điềm tĩnh và kiệm lời hơn tuổi, đám t