
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/428 lượt.
ảo Phục Sinh, máy bay gặp chút trục trặc.
Tiểu Sơn bỗng thay đổi ý định, hỏi Hương Lan: “Hay là chúng ta tới Mũi Sừng nhé, ngồi thuyền là được. Mũi Hảo Vọng tôi tới rồi, vậy nên vẫn luôn muốn tới một cực khác của thế giới.”
Cô khẽ cười: “Được.”
Trước khi lên thuyền cậu nói: “Có quà cho cậu này.”
Tiểu Sơn đeo cho cô một chiếc dây chuyền có mặt ngọc bích cực lớn, cô thốt lên: Đẹp quá!
Lúc qua trạm hải quan, nhân viên hải quan là một người phụ nữ đã vào độ trung niên, khi kiểm tra giấy tờ, bà mỉm cười thân thiện với hai cô cậu khả ái đến từ phương Đông: “Các cháu thích nơi này chứ?”
Tiểu Sơn gật đầu.
Bà nhìn chiếc vòng trên cổ Hương Lan: “Ồ, đó là Nước mắt của mẹ vĩ đại, con gái cô cũng có một sợi mô phỏng.”
Hương Lan đáp: “Cháu mới mua trước khi lên đường thôi mà. Cháu rất thích nó.”
Vì vậy bọn họ an toàn rời khỏi đất nước đó.
Thế nhưng Mũi Sừng chỉ có một ngọn hải đăng đã cũ, cát sỏi đen kịt hòa cùng sóng to gió dữ.
Hương Lan đứng trước mặt cậu, nhìn về phía biển lớn: “Cậu đến đây là để giao dịch giúp ông ta, đúng không?”
Cậu vẫn không hé lời, bởi vì không biết nên đáp lại thế nào.
Có nước rơi xuống mặt, là nước mắt của cô.
Hiện giờ cũng có hơi nước phủ lên mặt.
Châu Tiểu Sơn mở choàng mắt ra, vội vàng điều chỉnh lại tầm nhìn và suy nghĩ: Hơi nước lững lờ, rừng cây trong khe núi, chiếc xe lật nhào, anh có thể cử động, cơ thể không bị thương tổn gì.
Cừu Giai Ninh.
Anh bỗng thở phào: Tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay cô.
Quay đầu lại nhìn, cô vẫn ở bên cạnh, mở mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.
Anh vươn tay sờ lên khuôn mặt của cô, thăm dò hơi thở của cô: “Em sao rồi? Có ổn không?”
“Ừm”, cô đáp lại, bị kẹt ở chỗ ngồi, không nói gì.
Bây giờ bọn họ bị nhốt trong chiếc xe lật nhào, cửa xe bị cành cây và đá chèn mất. Tiểu Sơn đập vỡ tấm kính trước mặt chui ra ngoài, cẩn thận từng chút một kéo Giai Ninh ra.
Cô nhíu mày, không nhúc nhích.
Anh biết có chuyện gì đó, từ tốn hỏi: “Sao vậy? Giai Ninh.”
“…”
Anh ngửi thấy mùi máu, sau đó liền nhìn thấy con dao đó, con dao mà cô chuẩn bị, con dao định đâm vào người anh, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào bên sườn phải của cô, mỗi lần Giai Ninh thở khẽ máu lại ồng ٣ chảy ra.
Giai Ninh cảm thấy rất lạnh, mồ hôi rịn ra, không đau nhưng cả người run lên bần bật; muốn nói vài câu nhưng lại không thốt nên lời, chậm rãi vươn tay về phía anh, Châu Tiểu Sơn nắm chặt: “Đừng nói, Giai Ninh. Anh ôm em ra, em đừng cử động.”
Tiểu Sơn vòng tay qua gáy cô đỡ lấy con dao, không dám rút vì sợ máu phụt ra, một tay khác ôm lấy đôi chân của cô, cố gắng giữ tư thế cũ của cô, từ từ ôm cô ra khỏi xe qua khung cửa.
Anh đặt cô lên trên mặt cỏ, kiểm tra qua: Miệng cô không có máu, chắc hẳn nội tạng không bị tổn thương, nhưng mũi dao cắm vào ngập một ngón tay, miệng vết thương rất sâu, máu chảy ra rất nhiều.
“Tôi, tôi…” Cô nhìn anh, miệng mấp máy.
“Em không sao, đừng nói gì.” Anh vuốt ve mái tóc và gò má của cô, tay cô lạnh quá, anh nắm thật chặt, “Đợi anh một lát được không? Anh sẽ về ngay thôi.”
Anh cởi chiếc áo sơ mi tay lỡ bằng vải ka ki của mình ra đắp lên người cô, nói như thể đang khẩn cầu: “Chỉ một lát thôi, em đừng cử động.”
Thấy hình như cô gật đầu, Châu Tiểu Sơn vội vàng quay người chạy vào rừng sâu tìm cỏ cầm máu. Giai Ninh nằm trên mặt đất, bởi vì lúc trước đã uống aspirin, nên giờ đây máu cứ tí tách chảy không ngừng, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.
Đầu tiên trước mắt cô hiện lên hình ảnh của Tần Bân, anh mặc áo khoác, ngậm điếu thuốc, đeo máy ảnh, Giai Ninh nói: “Em vẫn muốn đưa anh đi, nhưng anh xem, em đúng là kẻ ngốc.”
Ngay sau đó người ấy bỗng biến thành Châu Tiểu Sơn, anh không nói gì, gương mặt trẻ tuổi phảng phất nỗi buồn. Lúc này Giai Ninh đã chắc chắn mọi chuyện kinh khủng trước kia đều là lỗi của mình, cô khẽ nói: “Xin lỗi, tất cả là lỗi tại tôi. Tại tôi làm hỏng tất cả.”
Cánh tay run rẩy của cô từ từ sờ lên con dao kia, tự an ủi mình rằng: Tốt quá rồi, vốn dĩ thứ này thực ra là để chuẩn bị cho cô.
Nơi đây có tiếng nước chảy, có mùi hương của thực vật.
Mùi hương trên người Châu Tiểu Sơn lúc ái ân
Cô dồn hết sức nhổ phắt con dao trên sườn mình ra.
Châu Tiểu Sơn tìm thấy đạm trúc trong khe đá, đó là một loại thảo dược hình răng cưa mọc thành bụi, linh dược cầm máu trị thương trong rừng rậm, nhưng khía lá rất sắc, anh nhổ một bụi, tay bị trầy xước hết cả, không chỉ tay mà khắp người đều rướm máu do bị cành lá quất qua.
Nhưng anh đâu để ý được đến chuyện đó nữa, lúc này trong mắt anh không còn gì khác, cởi trần chạy như bay trong rừng, chỉ sợ chậm một phút sẽ lỡ cả mạng sống của cô gái kia.
Thế nhưng lúc anh trở về, máu của cô đã nhuốm đỏ cả một khoảng, đôi mắt khép hờ, lặng ngắt như thể không còn hơi thở.
Châu Tiểu Sơn chỉ thấy đầu mình như vừa nổ tung, một thứ gì đó trong cơ thể bị đánh nát vụn. Anh vội vàng lấy tay mình, dùng cơ thể mình định phủ lên vết thương của cô, ngăn dòng máu đang chảy ồng ộc ra ngoài. Anh cực kỳ giận dữ, anh bảo cô đợi, bảo cô đừng cử động