XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134426

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/426 lượt.

rong túi xách của cô: “Em giữ lại đi, có thể hữu dụng đấy. Nhưng sau này hãy nhớ kỹ, đầu tiên phải chắc chắn rằng đối tượng nằm trong phạm vi công kích, động mạch ở cổ mới là nơi chí mạng.”
Đúng, chính là nơi này.
Một khi đã ra tay, bất luận thế nào cũng không thể vãn hồi.
“Đây là bài học đầu tiên tôi dạy em.”
“Tôi chỉ mong có một ngày giết được cậu.”
“Tôi sẽ chờ.”






Bọn họ quay về căn phòng ở tầng ba khách sạn Hữu Nghị để lấy đồ dùng của cô.
Tiểu Sơn ngồi xuống chiếc ghế dưới cửa sổ nói: “Vừa nãy em đã thấy ảnh anh ta rồi đấy, thứ em muốn vẫn y nguyên, không trầy vi tróc vảy. Thứ anh muốn, em có đem đến không?”
“Không mang tôi lấy gì ra giao dịch với cậu?” Giai Ninh hỏi.
“Chip?”
“Cần sao? Tôi tự đến đây không phải tốt hơn ư?”
“…”
“Có người muốn mua, bọn em không bán, anh chỉ cố hết sức xúc tiến giao dịch này thành công mà thôi. Sau này tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của em ở Trung Quốc.”
“Tôi cứ tưởng cậu là học viên thật. Đồ lừa đảo.”
“Nói đúng ra, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì luôn phải làm một vài bài tập trước đã.”
“Thầy tôi đột nhiên nằm viện, có liên quan đến các người không?”
“Nếu anh có thể đưa ông ta tới đây thì còn cần em sao? Viện sĩ Vương đột nhiên nằm viện, đó là vận may của ông ta. Em cảm thấy anh gài bẫy em? Mục tiêu của anh vốn là viện sĩ Vương, không phải em. Gặp phải em như thế, anh mới là người bất ngờ.”
“Nhưng chồng tôi không hề làm gì cả.”
“Anh ta không nên là anh ta.”
“…”
“Em uống chút nước đi. Em vẫn chưa uống gì, không được.”
Chiếc xe Jeep đi qua con đường núi đất đen, Giai Ninh ngồi cạnh Châu Tiểu Sơn, tựa đầu vào ghế, hoang mang nhìn phía trước.
Cô thấy đầu mình nhức nhức, thò tay vào túi xách lấy aspirin ra, ngửa đầu uống thuốc.
Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Cô lại lấy thuốc ra, còn chưa kịp hút đã bị anh giằng lấy ném ra ngoài.
Không sao, vẫn còn.
Cô lại lấy ra một điếu khác, xoay người lại, châm điếu rồi rít một hơi thật sâu, nhả khỏi ra, hất mặt lên nhìn anh thách thức.
Châu Tiểu Sơn ho một tiếng, vươn tay giằng lấy điếu thuốc trên tay cô, dập mạnh rồi vứt ra ngoài. Anh cũng giật lấy túi xách trong lòng cô, rất nhanh liền tìm thấy hộp thuốc và bật lửa, vứt hết đi. Đúng lúc đó một cái tát của Giai Ninh cũng yên vị trên mặt anh.
Châu Tiểu Sơn sững sờ, tay vẫn cầm túi xách của cô, gương mặt lộ rõ vẻ không tin nổi, nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc ấy xe đang đi vào biển mây bên đèo, hơi nước dày đặc ùa vào, gương mặt hai người đều trở nên mờ nhòa.
Cô thừa dịp giằng lấy vô lăng, vừa chạm phải tay anh thì lập tức cào cấu, trong làn sương mù, chiếc xe chuyển bánh đánh võng, đâm vào một bên vách đá, vang lên tiếng va chạm chói tai, lần này Giai Ninh dồn hết sức đấu với Châu Tiểu Sơn. Cô không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ muốn giành lại thứ gì đó, dù là thuốc lá cũng được. Giây tiếp theo xe lại đánh một vòng, rồi đột nhiên mất trọng tâm, cô nghe thấy tiếng anh nói: “Ngốc nghếch.” Lúc rơi xuống vực, tay cô bị anh nắm chặt.
Lần đầu tiên Châu Tiểu Sơn gặp Hương Lan, đó là lúc cô từ Anh về đây nghỉ hè.
Tướng quân Tra Tài giới thiệu hai đứa trẻ cho nhau, Hương Lan đưa tay ra nói bằng tiếng Anh: “Xin chào, Tiểu Sơn.”
Tiểu Sơn cũng bắt tay nói xin chào, rất vui vì lần đầu tiên gặp mặt.
Hương Lan bật cười, hỏi cha mình: “Sao cậu ấy cũng nói giọng Anh thế ạ?”
“Bởi vì Tiểu Sơn học gì cũng giống y bản gốc.” Tướng quân đáp, “Kỳ nghỉ này để hai đứa sang Nam Mỹ chơi được không?”
Bọn họ khoác ba lô lên vai, mang đôi giày leo núi nhẹ và chắc chắn, giống như những đứa trẻ yêu du lịch băng qua những đất nước xa lạ, ở những nhà khách dành cho người trẻ, uống nước suối, nhảy múa hoặc đánh bài cùng những con người xa lạ.
Thời gian họ dừng lại ở La Mã dài hơn một chút, Tiểu Sơn chơi cờ vây với một người ở quán rượu, ngày nào cũng chơi, thắng thua ngang cơ.
Hương Lan nói, đi thôi đi thôi, chúng ta tới đảo Phục Sinh.
Tiểu Sơn bảo, đợi tôi thu phục được anh ta rồi nói.
Cô gái đành mỗi ngày ở quán rượu đợi cậu.
Ở được mấy ngày, có một ông bác tới nói chuyện với bọn họ, hỏi: Các cháu từ Anh đến à?”
Tiểu Sơn buông ván cờ đang quyết chiến kịch liệt đáp: “Bọn tôi học trung học ở Anh.”
“Trẻ quá.”
“Học sinh đều thế cả.”
“Trường nào?”
“St. Thistle.”
“Thầy Navan vẫn khỏe chứ?”
Tiểu Sơn móc điện thoại ra: “Đợi tôi hỏi thăm ông ấy đã.”
Ông bác nháy mắt với Hương Lan: “Kết quả học tập trước kia của bác không tốt lắm.”
Tiểu Sơn nói điện thoại xong thì bảo với người kia: “Phiếu điểm đã được sửa rồi.”
Một tin nhắn gửi tới máy ông bác. Ông ta vội vàng mở ra xem, mỉm cười, lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Đây là đồ điểm tâm cho thầy Navan.”
Tiểu Sơn nhận lấy rồi mở ra xem, nhìn cẩn thận rồi đáp: “Ngon quá.”
Hai người bắt tay chào tạm biệt.
Hương Lan nhìn bọn họ: Nơi đất khách quê người lại gặp được bạn cùng trường, cảnh tượng ấy thật đáng yêu, quả là một bộ phim xuất sắc.
Trước khi bay tới đ