XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134363

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

là tâm trạng cực bất ổn. Lúc trước còn coi mình là trẻ con mà chơi hết mình, một lúc sau ba người ngồi ăn gà rán ở KFC, cô lại bắt đầu ngưỡng mộ gia đình ba người bên cạnh.
Linh Linh nói: “Chị nhìn xem, cô gái kia hạnh phúc biết bao.”
Giai Ninh liếc mắt nhìn sang, đó là một cặp vợ chồng nho nhã chững chạc mang theo đứa con trai đáng yêu, người cha trông chất phác thật thà, vui vẻ xé cánh gà nướng bỏ vào miệng đứa con. Người mẹ mỉm cười nhìn hai cha con, nhưng lại cúi đầu xuống uống cà phê của mình, gương mặt phảng phất nét cô đơn.
Giai Ninh cười nhạt: “Em không phải là cô ấy, sao em biết cô ấy hạnh phúc?”
Linh Linh nhìn cô: “Ài, đây hẳn là vấn đề của triết học rồi.”
“Sâu thẳm trong tim mỗi người ai chẳng khao khát có một tình yêu mãnh liệt, chẳng qua có người chịu thỏa hiệp với hiện thực, có người lại không chịu mà thôi.” Giai Ninh chống đầu, nhìn qua cửa sổ sát đất ra bên ngoài, cô gái bên cạnh là loại thứ nhất, còn cô lại là loại thứ hai. Thế nhưng trong lòng mỗi người con gái đều có Châu Tiểu Sơn của họ.
Linh Linh đang vui, không để ý đến việc bị bà chị đang không vui của mình xỏ xiên, hơn nữa lễ cưới sắp tới còn phải nhờ bà chị này thu xếp, cô vội vàng dâng hối lộ lên.
Linh Linh lấy hai tấm vé trong túi ra đưa cho Giai Ninh: “Khách hàng tặng đấy, nhưng lúc đó em lại bận, chị đưa con bé đi xem ảo thuật đi.”
Giai Ninh cầm lấy xem, thì ra là Siegfried và Roy tới Trung Quốc, họ sắp biễu diễn trên Thiên Đàn.
Giai Ninh ôm Hủy vào lòng, để cô bé nhìn hai tấm vé: “Thế nào? Được không? Con còn nhớ bọn họ không? Chúng ta sẽ đi xem ảo thuật nhé.”
Đêm đó Thiên Đàn được trang trí thành màu xanh, điện Kỳ Niên dưới ánh đèn huyền ảo được tôn lên như Thiên đàng giữa chốn ảnh ảo, Siegfried mặc quần áo thời Đường bước lên sân khấu, dang hai tay ra, ngón tay thon dài vừa búng một cái, màn pháo hoa rực rỡ đã nở rộ trên bầu trời. Khán giả vỗ tay như sấm, cổ vũ nhà ảo thuật.
Giai Ninh không nhìn lên trên, cô chỉ thẫn thờ ngắm gương mặt nhỏ nhắn của Hủy, dưới màn pháo hoa lúc sáng lúc tối, cô ôm lấy con bé, ôm thật chặt.
Lúc nghỉ giữa buổi biểu diễn, Hủy muốn đi vệ sinh.
Ai ngờ người tới xem quá đông, đến trẻ con cũng phải xếp hàng.
Giai Ninh đứng trước cửa phòng vệ sinh đợi mãi, tới tận khi buổi biểu diễn lại bắt đầu cũng không thấy Hủy đi ra.
Cô bước vào tìm, nhưng vừa vào đã thấy hoang mang, đám trẻ con đi ra hết rồi, bên trong trống không, không thấy Hủy đâu.
Lúc này Roy đang ở trong một bể nước trong suốt rộng hai mươi mét vuông, tay chân bị trói chặt, ông phải thoát ra trong vòng ba mươi giây, mọi người đều nín thở. Nhưng Giai Ninh không còn tâm trí đâu mà thưởng thức màn biểu diễn thót tim này, cô chạy khắp nơi tìm Hủy, từng hàng ghế, từng lối đi nhỏ. Bên tai cô không có tiếng nhạc, không có tiếng vỗ tay, cô hoàn toàn không nghe thấy gì hết, chỉ cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, một giọng nói vang lên trong lòng: “Không thể để mất con bé, không thể để mất con bé, con bé là cả ký ức và một nửa mạng sống của cô.”
Đến khi buổi biểu diễn kết thúc, Giai Ninh không còn cách nào khác, đành phải đi báo cảnh sát.
Cô ngồi trong đồn công an, miêu tả lại dáng vẻ của Hủy, cô cảnh sát bên cạnh nói: “Sao mà đứa bé cô nói có vẻ giống đứa bé vừa được đưa đến đây thế nhỉ?”
Cô đứng bật dậy, đi theo cô cảnh sát nhận người.
Quả nhiên Hủy đang ngồi ở bên ngoài, con bé đút tay vào túi áo kiểu âu Giai Ninh mua cho.
Giai Ninh chạy qua, nắm lấy vai con bé: “Con đi đâu vậy hả?”
Con bé nhìn cô: “Nhiều người quá, con không tìm được mẹ.”
Giai Ninh nghĩ, sau này cô phải dạy lại con bé thôi, bọn họ còn nhiều thời gian, hơn nữa điều quan trọng là con bé đã về rồi.
Giai Ninh ôm con bé lên, tạm biệt cô cảnh sát.
Lúc sắp đi, cô vỗ vào bàn tay nhỏ đút trong túi của con bé: “Trong này có gì thế? Sao con không lấy ra? Cẩn thận lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, sẽ ốm đấy.”
Con bé rút tay ra, thứ nắm chặt trong tay là một túi thêu nhỏ.
Giai Ninh sững sờ, như thể quay trở lại mấy tháng trước, trong phòng thí nghiệm của Đại học Bắc Hoa, khi ấy Châu Tiểu Sơn vẫn là học viên của cô, cũng tặng cô một thứ tương tự.
Lúc mở ra, quả nhiên là lá trà Phổ Nhĩ thơm ngào ngạt.
Cô nắm chặt chiếc túi thêu nhỏ kia, cầm lấy tay Hủy, cuống quýt có, kinh ngạc có, nhưng dường như vẫn không tin nổi, bèn hỏi: “Là ai? Là ai đưa thứ này cho con?”
“Cha.”
Lời cuối sách
Cho dù là viết cuốn sách này hay như hiện tại đang bàn luận về nó, tôi cũng không được nhẹ nhàng thoải mái giống khi làm cuốn “Người phiên dịch”. Phải thừa nhận rằng, khi viết “Người phiên dịch” tôi không gặp khó khăn gì nhiều, bởi vì đó là nghề nghiệp của tôi, có rất nhiều thứ để vận dụng, nên tôi viết rất say sưa hứng thú; thế nhưng cuốn “Động cơ tàn khốc” lại chẳng liên quan đến công việc cũng như cuộc sống của tôi.
Sở dĩ khi đó có người nói đây là một tác phẩm “tự sướng”, kỳ thực, tôi không phủ nhận bản thân chính là một kẻ mê giai đẹp, cho nên lúc ấy tôi chủ yếu là muốn miêu tả về điều đó, tự sướng về bản thân.
Giai N