
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134368
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/368 lượt.
ó thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hủy lắc đầu.
“Vậy được, trước khi đi chúng ta phải đón thêm một người nữa.”
Lúc anh đẩy cửa vào, vẻ mặt rất khác xưa.
Cô đưa lưng về phía anh, cả hai người cùng nhìn nhau qua tấm gương.
Tiểu Sơn mặc chiếc áo mưa đi đêm, ngọn tóc thấm ướt, gương mặt được chiếc áo màu đen tôn lên càng thêm trắng, đôi mắt đen sáng. Màu sắc ấy, đẹp mà tàn nhẫn, thu hút để rồi cuối cùng nuốt trọn đối phương.
Giai Ninh thở dài, trước đó cô đã trang điểm, giờ tô thêm ít son.
Hôm nay đi tới bước này, ngoài bản thân ra cô không thế oán hận ai. Nhưng cô lại biết rõ rằng, dù có được quay trở về quá khứ thì cô, Giai Ninh, gặp Châu Tiểu Sơn, vẫn sẽ làm như thế.
Vì thế, người sai không phải là anh, đó chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Cô được đào tạo, chế tạo vật liệu; anh sinh ở đây, tuân lệnh đi cướp bóc.
Nhưng người này cũng có nỗi khổ, chỉ có điều anh không chịu nói ra, để nó lở loét thối rữa trong trái tim trẻ tuổi.
Cô hiểu, vì vậy có thể thông cảm.
Cô nói với anh, nhưng không ngẩng đầu lên: “Tôi không thể làm việc cho các người, khỏi phải bàn cãi gì thêm nữa. Cái mạng này, các người muốn lấy thì cứ lấy. Nhưng Châu Tiểu Sơn, coi như tôi cầu xin cậu. Xin cậu nhất định phải thả chồng tôi đi.”
Nói đến đây Giai Ninh không giữ nổi bình tĩnh nữa, nước mắt tuôn rơi, cô dùng mu bàn tay gạt đi.
Ai chẳng sợ chết, sự thỏa hiệp này của cô đã làm vừa lòng nhiều người nhất rồi.
Tiểu Sơn bước qua, túm lấy tay cô, nhìn xuống đôi mắt ngập nước của cô: “Được, Giai Ninh, đúng như em muốn, giờ chúng ta lên đường luôn.”
Giai Ninh đã ôm tâm lý nhất định phải chết lại bị Châu Tiểu Sơn nhét vào xe, cô nhận ra ở vị trí phụ lái là một người quen.
Con bé quay đầu nhìn, cũng nhận ra cô, vẫy tay nói: “Chào cô.”
Tiểu Sơn không nói gì nữa, lái xe nhanh như bay.
Xe phóng vùn vụt trên đường núi, qua màn mưa, Giai Ninh cẩn thận quan sát, hình như là con đường lúc đến đây. Lúc đó gặp nhau mắt đỏ thành vằn, bọn họ giằng qua xô lại, xe lao xuống khe núi, dao của cô đâm vào người mình. Nghĩ tới đây, vết thương dưới sườn như lại nhói đau.
Châu Tiểu Sơn muốn làm gì?
Cô dè dặt phỏng đoán, chẳng nhẽ anh đã chịu thả cô đi rồi?
Giai Ninh nhìn vào mắt anh trong gương chiếu hậu, anh vẫn đang chú tâm phóng hết tốc độ tiến về phía trước, cuối cùng, nhận ra ánh mắt của cô, anh mới hơi nhếch mắt lên.
Cô đã từng thấy sự giả tạo của anh, đã quen với sự điềm tĩnh của anh, đã từng trải qua sự cuồng nhiệt cùng anh, đã từng thấy anh tàn nhẫn, cũng được chứng kiến anh rơi nước mắt, thế nhưng, rất lâu sau này, khi đã trở về Bắc Kinh, nhớ lại con người này, cô chỉ cảm thấy trong đêm mưa ấy, thứ cô nhìn thấy qua gương chiếu hậu trên chiếc xe phóng nhanh như bay mới là vẻ mặt thật của anh, ánh mắt ấy, có lời nhưng không nói; tình cảm ấy, được phản chiếu qua tấm gương.
Chiếc xe đi qua thành Tây, dừng lại ở bến tàu ven sông Mê Kông, chạy thẳng tới chỗ tàu cập bến, ở đó có một chiếc tàu treo cờ Mỹ đang đậu.
Tiểu Sơn phanh gấp, cuối cùng cũng cất lời: “Lên chiếc thuyền tới Hồng Kông kia đi, thuyền sẽ xuất phát ngay. Chỉ mất mấy tiếng là tới Quảng Châu thôi.”
Giai Ninh không hề nhúc nhích, tình huống bất ngờ này khiến cô vô cùng hoảng hốt, không thể phản ứng.
Tiểu Sơn xuống xe, mở cửa bên phía cô ra: “Đi đi, Giai Ninh, không có nhiều thời gian đâu.”
Thấy cô vẫn bất động, anh vươn tay túm cô ra: “Người đàn ông của em đang ở trên đó đợi em đấy, anh thả hai người, về Bắc Kinh đi.”
Nghe vậy Giai Ninh bèn nhảy xuống xe theo bản năng, Tần Bân cũng ở trên con thuyền đó ư? Tần Bân ở trên con thuyền đó! Cô không màng sống chết, đánh cuộc tới tận đây, chỉ để tìm anh, cứu anh về, giờ cô đã biết bọn họ gần trong gang tấc, anh ở ngay trên con thuyền này, bọn họ có thể cùng về nhà.
Cô nên vui mới phải chứ?
Thế nhưng thứ gì đã chôn chặt chân cô, khiến cô vốn dĩ nên chạy qua đó lập tức, lại không nhúc nhích được?
Cô nhìn anh qua làn mưa xối xả, nước mưa chảy thành từng dòng trên mặt họ, dáng vẻ của anh nhòa đi ngay trước mắt cô, cô không thể nhìn rõ.
Cô vươn tay ra muốn chạm vào mặt anh, chắc chắn rằng anh vẫn đang sống, ai ngờ lại chạm vào một khoảng hư vô.
Tiểu Sơn né tay Giai Ninh, khởi động chiếc xe Jeep, ôm Hủy ra bên ngoài, nhét vào lòng cô: “Đứa trẻ này do em cứu, em hãy mang nó đi đi.”
Cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm trong lòng cô bỗng trở thành nguồn suối ấm áp, Giai Ninh dùng thân mình bảo vệ cho con bé: “Đây là… của cậu?”
“Không là gì hết.” Tiểu Sơn nói, “Bắt nhầm nhưng không đưa về được, em dẫn con bé đi đi. Cứ đưa tới cô nhi viện, không cần quá tốn công.”
Họ giống nhau đến vậy, cô nhìn là đoán ra, nhưng anh nhất định sẽ không nói cho cô. Đã nợ quá nhiều, làm sao có thể thêm một món nữa? Cô đưa con anh đi, rồi về sau thế nào cũng được, đều tốt hơn ở lại nơi này.
Giai Ninh ôm chặt đứa bé vào lòng.
Tiểu Sơn lấy áo mưa che cho họ.
Tiếng còi báo hiệu thuyền nhổ neo vang lên, Tiểu Sơn đẩy vai Giai Ninh: “Đi đi, đến lúc lên thuyền rồi. Anh ta đợi em ở trên đó.”
Phải rồi