Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134355

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.

hư, mở ra rồi đọc.
Anh nhớ từng câu Hương Lan viết trên đó.
“Nếu em có thể sắt đá như cha mình thì em nguyện mang Hủy đi theo…”
Tờ thứ nhất, tờ thứ hai, tờ thứ ba…
Tướng quân đọc từng câu từng chữ, cuối cùng cũng đọc xong bức thư, câu cuối cùng Hương Lan viết là: “Tiểu Sơn, em thay cha mình xin lỗi anh…”
Chắc chắn khoảnh khắc ấy cô đã khóc, nước mắt rơi xuống mặt giấy, tạo thành vết mực ố.
Tướng quân Tra Tài như nhìn thấy đứa con gái xa cách đã lâu đang khóc, ông bèn vươn tay miết vết mực đen bị ố, muốn lau sạch nước mắt cho con mình, nhưng thật kỳ lạ, vết mực kia lại như hơi gồ lên, lúc này tướng quân Tra Tài mới nhận ra mình đã đúc nên một tinh anh am hiểu việc hủy diệt và phá nổ như thế nào, ông ta vội vàng ngẩng phắt đầu lên, nhưng đã muộn.
Đó là trái mìn cuối cùng Châu Tiểu Sơn chế tạo, giấu trong bức thư cuối cùng của Hương Lan, tuy nhỏ nhưng uy lực cực lớn, qua được máy soát người và lừa được cả lão tướng quân cáo già.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, sức nổ đáng sợ giết ông ta, giết Tiểu Sơn, hủy diệt cả nơi này trong nháy mắt.
Dưới trời mưa tầm tã, một góc thành Tra Tài lửa cháy ngút trời.
Bão táp bùng bùng, động đất dữ dội, dẫn đến lũ lụt bất ngờ, sóng cuộn ngất trời, thổi quét tất cả.
Những biến cố và hỗn loạn ở đất nước Y này, khi tìm đọc được trên trang mạng Trung Quốc, người khác đều cảm thấy giống như một cuộc diễn nghĩa hoặc câu chuyện chỉ còn mờ bóng rất nhiều năm về trước.
Giai Ninh chạm tay mở trang báo có tiêu đề: “Tướng quân nước Y bị tập kích, đối tượng tình nghi lại là thuộc hạ đắc lực.”
Không tìm thấy hung khí.
Có vài tin tức bị che giấu giống như một ngôi mộ không được khai quật, mãi mãi không cho người khác biết chi tiết.
Giai Ninh cầm cốc nước lọc, thong thả bước ra ban công nhìn ngắm bên ngoài.
Giờ đã là hai tháng sau, giữa mùa xuân ở Bắc Kinh.
Mọi người đều nói, không có năm nào hoa hòe lại nở đẹp như năm nay, hương hoa lặng lẽ trôi trong không khí, vừa dịu vừa ngọt.
Bộ phim kinh điển này lại chiếu lại, cuộc thi hoa hậu trên tivi thật nhộn nhịp.
Diêu Minh cản hết vận động viên da màu này đến da màu khác, quả là tiêu biểu cho tinh thần của người Trung Quốc.
Hủy được xếp lớp ở nhà trẻ dành cho con em cán bộ công nhân viên trong trường đại học, con bé bắt đầu học tiếng Trung, thích ăn xúc xích rán.
Con bé ra khỏi phòng tắm, mặc chiếc áo tắm có hình Shrek mà cô mua cho.
Giai Ninh bước qua, lau tóc cho Hủy, đánh phấn rôm lên cổ, lên nách cho con bé, rồi hôn nhẹ lên mặt nó: “Đi ngủ thôi.”
Hôm sau, trước khi đi làm cô đưa Hủy tới nhà trẻ, sau đó lại đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị nghe học viên cao học bảo vệ luận văn.
Quãng đường từ nhà trẻ tới phòng thí nghiệm phải đi qua ký túc xá của học viên. Vốn dĩ Giai Ninh đã đi qua rồi, nhưng sau đó cô phanh xe rồi lùi lại, nhìn lên căn phòng Châu Tiểu Sơn từng ở, nhành cây từng chĩa vào trong cửa sổ đã bị chặt đi rồi, cửa đóng chặt, giờ không biết ai đang ở đấy. Giai Ninh đeo kính râm, bắt đầu đi tiếp.
Trước lúc học viên bảo vệ, cô nhận được điện thoại của Tần Bân, anh hẹn gặp buổi trưa, cô đồng ý.
Gặp nhau, Giai Ninh bèn chúc mừng anh, nghe nói anh được thăng chức phó tổng biên tập rồi. Hơn nữa gần đây xem trên tivi, cuối cùng tên tham quan kia cũng phải vào tù, phần lớn vây cánh cũng bị pháp luật trừng trị.
Tần Bân đưa cho Giai Ninh một điếu thuốc, cô từ chối.
“Đâu có gì đáng chúc mừng.” Tần Bân nói, “Trải qua sống chết rồi thấy mọi thứ thật nhạt nhẽo.”
Giai Ninh mỉm cười, không biết nên nói gì tiếp theo, “Dạo này anh bận gì không?”
“Cảnh sát muốn điều tra lộ tuyến du lịch trong nước tới Petersburg, cũng muốn loại bỏ sạch sẽ những vụ làm ăn của nó ở vùng biên giới và cận biên giới. Bởi vì anh cũng biết chút ít, cho nên được tham gia vào quá trình điều tra.”
“Em cũng từng đi rồi…” Giai Ninh nói.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Nếu cần, em cũng muốn giúp đỡ công tác điều tra.”
Phục vụ bưng cà phê lên, Giai Ninh nhìn đồng hồ đeo tay: “Chiều em còn phải nghe bảo vệ luận văn tiếp, chúng ta nói chuyện chính luôn đi.”
Anh hít sâu một hơi, ngón tay run run, mãi lâu vẫn không nhúc nhích.
“Tần Bân.” Cô khẽ gọi anh.
Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn, cuối cùng vẫn lấy tờ thỏa thuận ly hôn từ trong cặp da ra.
Giai Ninh cầm lấy, thỏa thuận có hai phần, chuyện phân chia tài sản trước kia đã bàn bạc xong. Cô nhìn qua, sau đó ký tên.
Tần Bân cũng ký tên mình lên, không ngẩng đầu nhìn cô nữa, chỉ nói: “Anh tưởng rằng mình có thể đợi em, Giai Ninh. Anh cũng muốn có một đứa con lớn lên giống anh, khi mẹ của đứa bé nhìn thấy nó sẽ nhớ đến anh.”
Cô đặt tay lên tay anh.
Phía trên có những giọt lệ ấm áp rơi xuống.
z
Tới cuối tuần, Linh Linh hẹn Giai Ninh mang Hủy tới khu vui chơi.
Không ngờ đứa em gái này còn chơi dữ hơn cả trẻ con, Giai Ninh cũng phải bực mình: “Em quá đáng lắm rồi đấy, bao nhiêu tuổi rồi? Tính cưa sừng làm nghé hả?”
Một tháng nữa Linh Linh sẽ kết hôn, giờ cô đang mắc chứng bệnh tổng hợp tiền hôn nhân, biểu hiện lớn nhất chính


XtGem Forum catalog