
Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già
Tác giả: Mâu Quyên
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134364
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/364 lượt.
gọi điện thoại tới Nam Kinh báo cho em.”
“Nhớ cảm ơn người ta nhé.”
“Không cảm ơn mà được sao?”
Giai Ninh bất an: “Em thấy nhất định là bọn họ muốn số ảnh kia, chúng ta phải báo cảnh sát thôi.”
“Anh đã tính rồi.” Anh nói, “Đưa anh điếu thuốc.”
Giai Ninh sờ túi: “Em hết rồi, để em đi mua cho anh.”
“Nhanh nhé.”
Giai Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu vẫn không động đậy.
Tần Bân tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Tạo hình của anh khá đẹp, rất giống xác ướp, có giá trị khảo cổ.”
Tần Bân dở khóc dở cười: “Em có chút tình người nào không hả?”
Cô cười khanh khách khép cửa lại, đứng trước cửa, thở dài một hơi, nụ cười bỗng nhiên biến mất, đôi vai mỏi mệt rũ xuống, lặng một lúc lâu. Tiểu Sơn ngồi trên băng ghế dài, nhìn cô hỏi: “Anh ta tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Giai Ninh đáp, “Tỉnh rồi.”
Anh đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Tôi tiễn cậu.”
“Không cần.”
“Anh ấy cũng cần mua vài thứ mà.”
Hai người đi thang máy xuống, được nửa đường thì có người bước vào, đó là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân, cả người chống lên một cái nạng. Tiểu Sơn đưa tay ra đỡ lấy ông.
Ông cụ nói: “Trời hôm nay đẹp thật.”
Tiểu Sơn trả lời: “Nhưng cũng không thể ở ngoài quá lâu được. Ông phải cẩn thận nắng gắt cuối thu nhé.”
Giai Ninh và Tiểu Sơn ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện, đi qua vườn hoa, tiến thẳng về phía cổng. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa mùa thu phủ lên người, tựa như một đôi tay vuốt ve nỗi lòng.
Giai Ninh lên tiếng trước: “Bố mẹ tôi ly hôn lâu rồi, từ nhỏ tôi đã phải sống tự lập, vì vậy tôi sợ nhất là cô đơn. Tôi thích cô em gái cùng cha khác mẹ, thích bạn bè, học sinh, cũng thích anh ấy, họ mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, quả thật tôi không biết phải làm thế nào nữa, vì vậy, tôi muốn cảm ơn cậu, Châu Tiểu Sơn, cảm ơn cậu đã cứu anh ấy. Sau này nếu có yêu cầu gì, cậu nhất định phải nói với tôi.”
“Tôi có làm gì đâu.” Tiểu Sơn nói, “Tôi chỉ báo cảnh sát thôi.”
Giai Ninh nhìn Tiểu Sơn, anh mặc sơ mi quần dài, dáng người cao ráo nhưng hơi gầy, không cường tráng bằng Tần Bân. Cô đáp: “Dù sao đó cũng là cú điện thoại cứu mạng.”
Giai Ninh mua xong thuốc lá cho Tần Bân thì đưa Tiểu Sơn ra bến đợi tàu điện ngầm, trên đường đi, cô cố ý nói cho anh biết: “Đây là thuốc mua cho Tần Bân.”
“…”
“Hơn nữa.” Giai Ninh khẽ cười nhìn anh, “Thế giới này cũng thật nhỏ, sao người tình cờ cứu bạn trai tôi lại là cậu i?”
Tiểu Sơn đứng lại, như đang tự hỏi vấn đề này, nơi đây người qua lại thưa thớt, tiếng còi xe ít ỏi, gió và lá cây cũng thinh lặng, anh không nói lời nào, lúc này ngay cả thời gian cũng như thoáng dừng trôi.
Đoạn, anh trả lời: “Tôi biết đó là bạn trai cô. Tôi đi theo anh ta vài ngày rồi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi đi theo anh ta, là muốn xem xem anh ta sống ra sao, anh ta là người như thế nào.” Tiểu Sơn đáp thẳng thừng.
“Tại sao?” Cô chỉ hỏi được câu này.
Anh không trả lời mà lại vươn tay về phía cô, nâng gương mặt nho nhỏ của cô lên, quai hàm nhỏ xinh của cô có đường cong khá khớp với lòng bàn tay anh, giữa hai người là khoảng cách một cánh tay, nhưng lại như đã hòa làm một.
Bị giữ chặt cằm, không thể tránh thoát, không thể suy nghĩ, cũng không thể cử động, Giai Ninh chỉ đành nhìn gương mặt Tiểu Sơn dưới ánh sáng ngược, mắt hoa cả lên.
Những ngày sau của cô quả thực rất bận rộn, vừa chăm sóc Tần Bân đang nằm viện, vừa phải kiểm tra kỹ lưỡng lần cuối bản báo cáo ứng dụng của vật liệu A, còn phải lên lớp.
Những lúc làm việc cô thường xuyên ngẩn người, tự hỏi: Thời gian là một thứ rất kỳ lạ, chàng trai trẻ tuổi kia vừa rồi làm một chuyện táo bạo như vậy, nhiều năm sau nhớ lại liệu cậu ta có cảm thấy buồn cười và hối hận không? Giống như khi còn ở Mỹ, cô cũng từng phải đối mặt với cám dỗ. Mel là một chàng trai da trắng, cao ráo đẹp trai, có nụ cười rất đáng yêu, hai người cũng từng hẹn hò, nhưng cuối cùng cô lại chọn phòng thí nghiệm – nơi đem lại cho mình cảm giác yên ả, về nước sống cùng Tần Bân. Hiện giờ nhớ đến Mel, cô cảm thấy anh ta chẳng thể sánh được với loại rượu mơ của miền Nam California mà cứ khiến người ta luyến lưu.
Ý nghĩ này khiến cô dần lấy lại bình tĩnh, cũng chắc chắn hơn với sự lựa chọn của mình. Gặp lại Tiểu Sơn khi lên lớp dạy học, lúc nào cô cũng rất thận trọng, ngay cả nụ cười cũng dè chừng, không thể bộc phát tâm tình khi nói chuyện, cố gắng tỏ ra ôn hòa.
Vừa khỏe hơn một chút, Tần Bân liền tìm danh thiếp của Dương Danh Thanh, gọi ngay cho gã, đi thẳng vào vấn đề: “Các người ép tôi rồi đấy.”
Dương hỏi lại: “Sao cậu lại nói thế?”
“Đừng có phủ nhận, trong lòng cậu hiểu rõ.”
“…”
“Thứ cậu muốn, tôi đã lưu trong blog cá nhân rồi, nếu bốn ngày tôi không đăng nhập, blog này sẽ chuyển sang chế độ công khai, cậu biết đấy, làm phóng viên, không có kế hoạch dự phòng, tôi có thể tồn tại sao?”
Giọng điệu Dương Danh Thanh bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ: “Tôi không tài nào hiểu nổi, cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Được bao nhiêu ích lợi thực tế? Sao cứ thíc