The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134366

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

h với vẻ say đắm như vậy? Không thể bỏ chạy, cũng không có chỗ trốn.
Không thể trốn.
Đúng lúc này cậu đàn em khóa dưới tới giải vây: “Sao chị lại ở đây hả Giai Ninh? Thầy đang tìm chị đấy, đi với em nào.”
Bị người nọ túm đi, lòng đầy bất an, cô tiến vào phòng khách, nhìn viện sĩ Vương, lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười, nói chuyện, nhưng dường như không thể nghe thấy gì, chỉ có tiếng Tiểu Sơn văng vẳng bên tai: “Nói dối.”
Khắp người Giai Ninh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Giai Ninh, Giai Ninh.” Thầy Vương gọi, khẽ bắt lấy tay cô.
Lúc này cô mới nhớ ra phải đi xã giao, lại khoác lên gương mặt vẻ tươi cười quyến rũ, nói với người bạn mới: “Ồ, xin chào…”
Hai người mặc thường phục một họ Lưu một họ Triệu, đến từ Tửu Tuyền, là những người phụ trách hạng mục vật liệu tàu vũ trụ có người lái, bọn họ mang rượu vang xanh đến cho viện sĩ Vương, Giai Ninh nhấp một hơi, vị ngọt thơm đậm đà.
“Tương truyền nho Tân Cương ngon, nhưng thực sự ngon phải là nho băng ngấm sương sau thu của vùng Cam Túc mới đúng.” Ông Lưu nói, “Nhiều đường, nhiều dinh dưỡng, vị ngọt lại vừa. Lãnh đạo cấp trung ương ai cũng uống loại rượu này.” Nói xong lại rót một ly cho Giai Ninh.
Giai Ninh cười nói: “y dà, rượu của quân đội, tôi không dám uống nhiều.”
Ông Lưu nói: “Nếu hạng mục này hoàn thành thì cô Cừu chính là công thần của quốc gia, khi đó, chẳng đến lượt chúng tôi mời rượu nữa đâu.”
Lời khen dễ nghe, hoàn cảnh ấm cúng, trong tay có rượu ngon, Giai Ninh biết mình hiện giờ hoàn toàn là người tham vọng, dục vọng lộ ra từ chót lưỡi đầu môi đến tận sâu đáy lòng. Cô mặc sức uống, một ly đón một ly.
Dưới tác dụng của cồn, dục vọng làm càn càng hiện rõ.
Lúc này, cô đang ngồi trong taxi, bên cạnh là Tiểu Sơn. Bữa tiệc của viện sĩ Vương kết thúc, anh bảo đưa cô về nhà, cô không từ chối. Cô không còn lòng dạ nào để cố làm ra vẻ nữa, có thể chẳng kiêng nể gì, từ từ đưa mắt thận trọng nhìn anh, trong bụng thầm khen, anh chàng Narcissus chỉ yêu bản thân trong thần thoại Hy Lạp cũng không đẹp đến thế.
Biết rõ đang bị cô nhìn chăm chú, nhưng anh vẫn luôn nhìn về phía trước, gương mặt không có biểu cảm gì, tĩnh lặng như nước.
Cô cũng biết hành vi của mình không phù hợp, khẽ mỉm cười, khóe mắt kết lại một giọt nước.
Đột nhiên anh vươn tay, túm lấy bàn tay đang đặt trong vạt áo khoác của cô, rồi nắm thật chặt, động tác cực kỳ chuẩn xác. Cô không trốn tránh, mặc anh dần tăng thêm lực, trong cái siết tay này như chứa đựng sự tức giận, khó chịu, oán hận đối với khoảng cách giữa họ, còn cả sự khinh bỉ với lớp ngụy trang trước nay của cô. Gương mặt cô vẫn tĩnh lặng, chẳng chút sợ hãi, nhưng cái nắm tay kia lại như hàm chứa những cơn sóng ngầm cuồn cuộn, siết tới mức cô cảm thấy đau buốt.
Xe dừng lại dưới nhà cô, hai người đều không cử động.
Giai Ninh hít một hơi, gắng sức giãy ra khỏi tay anh, trả tiền cho tài xế rồi nói: “Chú ơi, nhờ chú đưa cậu ta về Đại học Bắc Hoa.”
Cô xuống xe, nói với Tiểu Sơn qua cửa kính: “Cảm ơn cậu, hôm nay muộn rồi, nếu không nhất định sẽ mời cậu lên chơi. Cậu về sớm đi, mai còn có tiết.”
Cô thấy hình như anh khẽ mỉm cười, biểu cảm nhỏ này chỉ thoáng qua giây lát, rồi anh gật đầu, để cô lên nhà.
Cô xoay người, vẻ mặt lập tức lộ rõ vẻ suy sụp, cô uể oải lê từng bước.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng anh gọi: “Cừu Giai Ninh.”
Cô quay đầu lại. Tiểu Sơn đang đứng cạnh xe, tay đút túi quần, đầu nghiêng nghiêng, như thể muốn nhìn cô thật kỹ.
Chất giọng pha chút khẩu âm miền Nam, anh nói rõ ràng từng chữ từng chữ, như rơi vào lòng cô: “Nếu tôi nói tôi thích em, tôi muốn có em, em sẽ không để ý phải không? Người Bắc Kinh sẽ nói thế nào nhỉ? Em không thích. Đúng chứ?”
z
Cô nhìn vật liệu A đang phát quang ánh sáng màu xanh trong lò kiểm nghiệm cực nóng đạt 5000 độ C, cảm thấy ít ra vẫn còn một số thứ mình có thể nắm bắt. Thí nghiệm với nhiệt độ cao, tính chất vật liệu cực tốt, tỉ lệ hao mòn giảm năm mươi phần trăm so với hợp kim titan luyện theo cách truyền thống. Cô gọi điện thông báo cho viện sĩ Vương, ông rất vui, nửa tháng nữa, bọn họ sẽ thực hiện thí nghiệm độ ăn mòn trong axit của vật liệu A, ông muốn đích thân tham gia.
Tần Bân chuyển từ bệnh viện về nhà, tâm trạng bí bách. Anh phải đối mặt với sự lựa chọn, nhưng không muốn làm Giai Ninh lo lắng, hôm nay cố ý muốn thử một chút xem thế nào.
“Dự án này quan trọng với em lắm à?”
Giai Ninh đang nấu canh cá, liền quay qua liếc anh một cái: “Anh đang đùa gì thế, Tần Bân? Rất quan trọng, vô cùng quan trọng… Mau, đưa rượu cho em.”
Lúc ăn cơm cô giải thích với anh: “Phải nói thế nào với người học xã hội như anh nhỉ? Kỹ thuật hàng không áp dụng cho công nghiệp dân dụng, anh hiểu chứ?”
“Ừ, vật liệu, công nghệ, hóa sinh. Mấy cái đó anh hiểu.”
“Công nghệ hàng không của quân đội nhờ có chính phủ dốc sức hỗ trợ cùng nguồn vốn đầu tư khổng lồ, cho nên luôn đứng đầu trên mọi phương diện, mỗi lần đổi mới công nghệ sẽ giải mã công nghệ cũ để dùng trong dân dụng, việc này mang đến hiệu quả và lợi ích rất lớn.”