Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Mâu Quyên

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

r>“Chúng ta toàn dùng lại đồ thừa của người ta.”
“Dùng vật liệu hàng không làm bát cho anh ăn không được hả?” Giai Ninh nói tiếp, “Vật liệu A mà phòng thí nghiệm của bọn em đang làm hoàn toàn là dự án tự nghiên cứu của đại học công lập, nhưng lại đạt tới, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn hàng không, cho nên được quân đội cực kỳ coi trọng, bọn em chỉ cần thông qua được đợt kiểm nghiệm là họ sẽ tiến hành hợp tác. Khoa học kỹ thuật dân dụng giúp kiến thiết hàng không vũ trụ. Nói cách khác, Mai Siêu Phong hoàn toàn lĩnh ngộ được Cửu m Chân Kinh, phản lại Hoàng Dược Sư. Anh nói xem ý nghĩa của nó lớn thế nào?”
“Vậy võ lâm giang hồ lại nổi sóng phân tranh rồi.”
Giai Ninh gắp miếng cá cho Tần Bân, cười nói: “Bảo mật cũng rất nghiêm ngặt. Ngoài em và thầy, không có người thứ ba biết phương pháp điều chế và tinh luyện vật liệu.”
Tần Bân nâng cốc Coca lên: “Kính Mai Siêu Phong.”
Giai Ninh đáp: “Cảm ơn Huyền Phong sư huynh.”
“Tôi đại diện cho Tổ quốc hỏi một câu: Nếu có cơ quan nghiên cứu nước ngoài muốn chiêu mộ em, lương bổng rất hậu, liệu em có mang cơ mật quốc gia sang đó không?”
Giai Ninh trả lời: “Nếu em muốn vài ba tấc đất ở nước ngoài thì lúc trước còn về nước làm gì?”
“Không phải là vì anh sao?”
“Quên mất, quên mất, đúng rồi, chủ yếu là vì anh.” Giai Ninh cười nói.
“Nếu…” Tần Bân nhìn cô, “… anh cũng muốn xuất ngoại thì sao?”
Đôi đũa trên tay cô khựng lại, cô sửng sốt nhìn anh.
“Nói đùa thôi, đùa thôi mà.” Tần Bân gắp cá: “Con cá này chắc thịt thật đấy. Ngon quá.”
Trời dần chuyển lạnh, lúc làm thí nghiệm có một nữ học viên không ngừng ho.
Giai Ninh đi đến bên cạnh cô gái nói: “Đi bệnh viện chưa?”
“Em đi khám và mua thuốc rồi nhưng có vẻ không ổn lắm.”
“Không khỏe thì phải truyền nước, cô thấy bệnh em nặng hơn thì phải?”
“Vâng, em ổn mà, cảm ơn cô Cừu.”
Cô nữ học viên ấn vài lần mà tia lửa điện vẫn chưa phóng ra, bèn cúi xuống quan sát, tay vẫn còn đặt chỗ công tắc. Giai Ninh thấy cô bé ho khan một tiếng, đầu ngón tay đẩy chốt ra. Lửa điện chợt lóe, đốt cháy phốt pho, bùng lên ngọn lửa trắng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vươn tay ra bảo vệ khuôn mặt cô nữ sinh, chỉ cảm thấy mu bàn tay mình đau muốn chết, nhịn không được thét lên. “Aaaaaaaaaaa!”
Ngay tức khắc, một bàn tay khác phủ lên tay cô, tay kia dập tắt lửa. Cô đau đớn ngẩng đầu lên, là Tiểu Sơn.
Các học viên vội chạy lại hỏi han rối rít xem cô giáo có bị thương hay không, Giai Ninh đỡ cô bé kia đứng lên: “Vừa rồi cô không đẩy ngã em chứ?”
Cô gái lo lắng khóc òa: “Cô, cô và Châu Tiểu Sơn mau tới bệnh viện xem tay thế nào đi.”
Giai Ninh và Tiểu Sơn ngồi ở khoa ngoại bệnh viện chờ bôi thuốc, mu bàn tay cô, lòng bàn tay anh đều bị thương, cũng may không nghiêm trọng lắm, trên làn da hồng nhăn nhăn rộp lên.
Hai người không nói gì, cô nhớ tới một tiểu phẩm trước đây từng xem: Con buôn bất hợp pháp Hoàng Hoành và khách hàng Tống Đan Đan bị dính chặt hai tay lại với nhau, đi tới đâu cũng phải ở bên nhau, mới đầu còn cãi cọ, sau đó chấp nhận sự thật quyết định cùng đi xem phim. Cô càng nghĩ càng vui vẻ, nếu sự cố kia đúng lúc, cô và Tiểu Sơn cũng sẽ như thế, vậy không ai có thể trách cô không tuân thủ đạo đức nghề giáo.
Bôi thuốc xong, hai người ra khỏi bệnh viện.
Tiểủ Sơn đi sau cô nói: “Vết thương của cô khá nặng, hơn nữa lại ngay trên mu bàn tay, chỉ sợ sau này sẽ để lại sẹo. Cô phải cẩn thận một chút.”
Không quay đầu lại nhìn anh, cô thoải mái nói: “Chỉ cần thời gian thôi. Qua mùa hè sẽ không lưu lại chút dấu vết nào nữa đâu mà.”






Cai thuốc hai tháng, Giai Ninh bắt đầu hút lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít một hơi, nicotin ùa vào chào hỏi khí quản trong lồng ngực, cô chợt thấy cực kỳ khoan khoái. Một tay cầm điếu thuốc, tay kia ấn phím tra tài liệu, đó là trạng thái lý tưởng nhất của Giai Ninh.
Tần Bân ngồi bên kia cười vui vẻ: “Sớm biết thế này còn cai làm gì? Trước nay anh chưa bao giờ tự làm khổ mình.”
“Anh nói đúng, rất đúng.” Cô trỏ trỏ tay vào anh.
Tần Bân bảo: “Anh muốn mời Châu Tiểu Sơn ăn cơm.”
“Hả? Tại sao?”
“Tớ?”
“Có nhớ lần tụ họp trước không? Chính là lần ở nhà hàng Vân Nam đấy, được nửa bữa thì cậu chuồn mất, bỏ bọn tớ lại.”
Cô ấp úng không trả lời được, đương nhiên là cô nhớ rõ lần đó, cô gặp Tiểu Sơn bỏ học đã lâu đang làm việc ở đấy, lòng đầy căm phẫn đứng trong đại sảnh lý luận với quản lý, thu hút vô số ánh mắt quần chúng, sau đó Tiểu Sơn lấy áo bọc cô vào rồi đưa về nhà, tiếp đó anh giẫm nát điếu thuốc của cô xuống đất.
Cô bạn muốn thổ lộ hết, không nhắc tới sự thất lễ của cô nữa, tiếp tục nói:
“Lúc đi cậu hỏi bọn tớ, yêu là gì, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ, rượu vào lời ra ấy mà.” Giai Ninh đáp, “Nhục quá đi.”
“Bọn tớ thảo luận rất lâu mà vẫn không có kết quả, đến lúc ngồi trên máy bay tớ vẫn nghĩ mãi. Đang đi bỗng dưng gặp sự cố, túi dưỡng khí rơi xuống, khi đó tớ chợt nhớ tới anh ấy, tớ từng thấy anh ấy ở cùng một người con gái khác, tớ thấy đau…”
“…”