
Tác giả: Tứ Mộc
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341287
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.
, muốn tạo hiệu ứng, phải tìm Vưu Vụ mới đúng chứ!"
Vòng tay của Chính Nam ấm áp lạ thường, lồng ngực vang lên tiếng cười khùng khục. Cậu đáp: “Tôi chỉ thích cô thôi”.
An Tín không trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu, chỉ cảm nhận được mùi hương hoa trà tỏa ra từ cậu, còn cả tiếng cười gian xảo riêng có của cậu. Cô trông thấy gấu áo vest của cậu mở tung, để lộ vòng eo dẻo dai, tiệp với áo sơ-mi thẳng thớm, thì không kìm được véo mấy cái, “Còn lảm nhảm tôi “xử tử” cậu luôn”.
Giọng Chính Nam nén cười vang lên: “Tóc xoăn bắt nạt tôi hình như đâm nghiện rồi, lúc đả hổ cũng thế”.
Vừa nhắc đến chuyện “Ba lần đánh hổ An” vinh quang kia, An Tín lập tức liên tưởng đến cuộc điện thoại gọi cho Dụ hằng tối hôm ấy. Boss ở nơi cô không nhìn thấy, hình như cực kì không tán đồng cách làm của cô, khiến cho lời nói ra cũng lạnh lùng và nhạt nhẽo. Nghĩ đến đấy, cô không rét mà run, may mà lúc này Boss đang bị Lan Nhã quấn lấy, không trông thấy hành động mờ ám của cô.
An Tín lại lặng lẽ nhích người ra, nôn nóng nói: “Kể cho tôi chuyện của Lan Nhã đi”.
Chính Nam nghiêng người tựa vào tường, vẫn che khuất ánh mắt soi mói của đám paparazzi phía đầu hành lang, hờ hững nói: “Lan Nhã là tổng thanh tra nghệ thuật của công ty “Lệ Đô Thời Thượng”, vừa từ nước ngoài về. Cô ta là bạn gái cũ của sếp cô, thân phận gia thế đều tương xứng với sếp cô, nghe nói năm ấy chuyện tình của họ từng chấn động một thời”. Cậu nhìn gương mặt bánh bao tròn trịa của An Tín từ từ xụ xuống, thu lại cánh tay đang bao bọc, chọc chọc gương mặt cô nói tiếp: “Bọn họ chia tay thế nào không ai biết, lúc ấy tôi mới tiếp nhận quảng cáo của Lệ Đô, tin tức nội bộ bị phong tỏa, không truyền ra ngoài”. An Tín lặng im dựa vào tranh tường không nhúc nhích. Chính Nam dường như nhìn thấu tâm sự của cô, cười cười: “Sao hả? Nhụt chí rồi sao? Cảm thấy mình không bằng người ta à?”
An Tín vẫn không lên tiếng, cậu giật giật lọn tóc xoăn của cô thở dài: “Cô là độc nhất vô nhị rồi, căn bản không cần so sánh đâu!” rồi lại vuốt vuốt tóc cô, rời hành lang đi trước, đi xử lý đám nhà báo ngoan cường nãy giờ vẫn trông ngóng.
An Tín đầy một bụng tâm sự quay trở lại đại sảnh, lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Lan Nhã đã rời đi, thần sắc Dụ Hằng trở lại điềm tĩnh như lúc đầu, gương mặt bình thản như thể tối nay chưa hề trải qua rắc rối nào. Anh im lặng đợi một lúc, nhìn gương mặt xám xịt của An Tín, dịu dàng nói: “Mệt rồi đúng không? Để tôi đưa cô về”.
An Tín thực ra rất muốn biết Lan mỹ nhân kia đã nói gì với anh, có phải chuyến này về để tiếp tục theo đuổi anh hay không, song đối diện với đôi mắt đen huyền của anh, cô lại không thốt nên lời. Nói cho cùng, cô không có tư cách gì để hỏi cả. Ngồi trên xe, An Tín lại rụt cổ rùa, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của Dụ Hằng ở bên.
Yên lặng rất lâu sau, cô bỗng nghe anh cất tiếng hỏi: “Nói chuyện với cậu Nguyễn có vui không?”
An Tín nghĩ hai giây, mới ngớ ra cái anh nói là chuyện cô cùng Chính Nam phối hợp tránh paparazzi khi nãy. Cô uể oải đáp: “Thường thôi”.
Dụ Hằng nhìn cô, khóe miệng mơ hồ nở ra một nét cười: “Hai người xem chừng chuyện trò rất hợp nhau đấy”.
An Tín ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Sếp, không phải như thế đâu - anh hiểu lầm rồi”. Mấy chữ phía sau được đặc biệt nhấn mạnh.
Dụ Hằng mím môi, không nói thêm gì nữa, sắc mặt có phần u ám. So với việc Lan Nhã dở chừng xông vào phá rối bữa ăn của họ khi nãy, anh hình như quan tâm đến việc của cô với Chính Nam hơn.
An Tín phân vân không biết anh có để bụng chuyện đó hay không, sau khi nhận lời chào tạm biệt chúc ngủ ngon của anh, cô có phần thấp thỏm bước về đường Tinh Tinh.
Trong phòng khách bố vẫn chưa ngủ, đang uống trà đọc báo, thấy cô cúi đầu bước vào cửa, bèn hỏi: “Con gái làm sao thế?” “
Mẹ con đâu?” An Tín không đáp mà hỏi lại, ngoái đầu tìm bóng dáng mẹ.
Người đẹp trông thì xinh, tiếc là đầu óc chỉ thường thường
Bố thường chung chiến hào đương nhiên là hiểu ý cô, cười khà khà đáp: “Bà ấy đang xem “Hoa dạng kế tử” phát lại, con yên tâm đi, lúc này bà ấy không rời ra được đâu”.
An Tín ngồi xuống đối diện với bố, lần lượt kể lại chuyện “kỳ ngộ” – cùng sự đãi ngộ kỳ lạ tối nay, bao gồm cả việc gặp gỡ Lan Nhã, Nguyễn Chính Nam lúc sau, có điều không hé răng đoạn Chính Nam trêu chọc cô. Bố trước giờ vẫn quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, nghe xong lập tức ra chỉ thị: “Đối thủ mà con gái gặp không đơn giản đâu, cái cô Lan đó bố cũng đã nghe nói đến trong giới văn hóa, Thế này đi, nhân lúc cô ta mới về chưa qua lại gì nhiều với Dụ Hằng, con tranh thủ tỏ tình đi”.
An Tín nghe xong trợn tròn mắt: “Tỏ… tỏ tình?”
Ông An vung tay oai như vị tướng: “Con cũng phải thử xem sao chứ, nếu không sao biết được trong lòng Dụ Hằng đang nghĩ gì? Kể cả cậu ta không nhận lời con đi nữa, con tỏ tình với cậu ta một lần rồi, thì xem như con đăng kí một suất chỗ cậu ta, cậu ta sau này sẽ nhớ tới con, chứ cứ giấu giếm không nói như bây giờ, chỉ có cô nàng ngốc mới làm thế”