
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342373
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2373 lượt.
ây là một giống vật hoàn mỹ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, tôi gọi nó là Quang ảnh thú”
Quang ảnh … thú?
“Cháu còn đồ ăn không? Thịt ấy? Nó không ăn bánh bích quy”. Giáo sư Tiết hỏi.
Hứa Mộ Triều lắc đầu.
“Quang ảnh thú đáng thương, bị đói cả một ngày rồi.” Giáo sư Tiết có vẻ thất vọng.
Hứa Mộ Triều lại hỏi: “Giáo sư Tiết, chúng ta làm cách nào để thoát thân? Khắp nơi đều là zombie.”
Giáo sư Tiết cười cười, tay vỗ nhẹ cái lồng nhốt quang ảnh thú.
“Đây là lồng đông lạnh, được chế tạo bởi những vật liệu cao cấp nhất, có thể duy trì sự sống ở nhiệt độ cực thấp trong trạng thái hôn mê. Nếu có nguy hiểm, chúng ta vào trong đó, cùng quang ảnh thú ngủ vài chục năm. Chờ cho nạn zombie bị tiêu diệt hết, chúng ta lại ra ngoài.”
Người đông lạnh sao? Hứa Mộ Triều nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể hy vọng ông giáo sư này không bị điên.
Giáo sư đương nhiên là không điên.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộ Triều còn chưa kịp nghiệm chứng việc đông lạnh cơ thể thì một đoàn zombie đã tràn vào, bao vây phòng thí nghiệm. Có thể là mấy tên zombie hôm qua chạy thoát đã trở về triệu tập đồng loại tới tấn công.
Không biết bọn chúng tìm đâu ra một cây cột khổng lồ, đập rầm rầm vào cánh cửa kim loại kiên cố của phòng thí nghiệm. Nửa giờ sau, cánh cửa kim loại đã gần như không trụ nổi nữa, một khoảng tròn tròn sắp bị phá vỡ, bọn zombie sắp sửa tràn vào.
Đạn của giáo sư hôm qua cũng đã dùng hết, ông cắn răng nói: “Chúng ta cùng vào lồng đông lạnh đi.”
Hứa Mộ Triều chần chờ khoảng nửa giây, rồi vui vẻ gật đầu. Cô cũng chỉ đành tin vào con đường sống sót này thôi.
Đứng trước cánh cửa lồng đông lạnh hôm qua mà Hứa Mộ Triều đã nhìn thấy, giáo sư Tiết nói: “Tôi mở cửa, cháu phải vào ngay”
Hứa Mộ Triều vừa dợm bước đã quay lại: “Ngài không cùng vào sao?”
Giáo sư Tiết nói: “Phải có người ở ngoài kiểm soát hệ thống. Lỡ may zombie vọt vào, chúng ta đều không thoát được. Nhanh lên. Giúp tôi chăm sóc quang ảnh thú”
Hứa Mộ Triều nghe ông nói hết sức thành khẩn, liếc mắt nhìn con thú nhỏ đang cuộn mình trong góc, gật đầu. “Ngài bảo trọng”
Cô vừa bước vào trong lồng đông lạnh, cánh cửa lồng đã đóng lại ngay tức khắc. Cô đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Cô ngửi thấy rất nhiều mùi lạ lùng, giống như mùi của những thi thể đã hư thối nhiều ngày.
Nhưng trong lồng chỉ có con thú nhỏ kia. Làm sao có thể có mùi như vậy.
Cô nhìn con thú nhỏ như đang ngủ say, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ và trông thấy gương mặt giáo sư Tiết đang cười cười một cách kỳ dị.
Hứa Mộ Triều cảm thấy vô cùng bất an. Vì sao ông ta lại cười kỳ lạ như vậy? Ánh mắt hưng phấn, bộ dạng thỏa mãn ấy là sao?
Lúc này, ánh mắt của giáo sư Tiết lướt qua cô, nhìn sang quang ảnh thú, cất giọng đầy tình cảm.
“Quang ảnh thú con à, đứa bé đáng thương của ba, hôm nay rốt cuộc cũng có đồ ăn rồi… , ba đau lòng chết mất. Con cưng từ từ ăn nhé. Thịt con bé này non mềm lắm đó.”
“Ông…”
Hứa Mộ Triều kinh hoàng đến khó mà tin được, mục đích ông ta cứu cô là vì muốn biến cô thành đồ ăn cho con quái vật kia? Việc này căn bản chính là một cái bẫy!
Cô rút dao ra, ánh mắt lạnh như băng, ngữ khí trấn tĩnh có vài phần uy hiếp. “Tôi không phải loại con gái nhu nhược đâu, thả tôi ra ngay.”
“Hừ, tao cứu mày một mạng, chẳng lẽ mày không thể dùng thân thể để báo đáp sao?”
Giáo sư độc ác cười.
“Uồm…” Phía sau truyền tới một tiếng rống trầm thấp làm Hứa Mộ Triều giật mình xoay người.
Con thú nhỏ vẫn ngủ say ở góc lồng lúc này đã nhận ra tiếng động, đôi cánh màu đỏ chậm rãi mở ra, nó chậm chạp đứng dậy, cơ thể ẩn hiện những bắp thịt rắn chắc, móng vuốt và răng nanh trắng nhởn sắc nhọn. Biểu hiện của nó giống như con người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều, đôi mắt màu xanh lam toát ra vẻ quái dị, tràn đầy lạnh lẽo và khủng bố.
Hứa Mộ Triều bỗng nhiên hiểu ra, nó muốn ăn thịt cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nó coi cô là thức ăn.
Chẳng lẽ cô lại chết trong này? Trải qua trăm ngàn nguy hiểm, không chết trong tay zombie, lại chết trong tay lão giáo sư biến thái và con quái vật này ư.
“Ngoao…”, con quái vật gầm lên một tiếng, nhảy xổ vào Hứa Mộ Triều.
“A…” Hứa Mộ Triều giận dữ, liều lĩnh cầm dao đâm về phía nó.
Sau khi dụ dỗ được Hứa Mộ Triều bước vào lồng đông lạnh, tâm tình giáo sư Tiết rất tốt. Lão vốn định xem toàn bộ quá trình quang ảnh thú nhấm nháp bữa ăn, nhưng tiếng động do zombie gây ra ngày càng lớn. Bọn chúng đã phá được tầng hầm thứ nhất.
Giáo sư Tiết nhíu mày, lấy từ trong ngăn kéo ra một bình chất lỏng màu đen nhỏ, hắt qua cửa thông gió nhỏ hẹp rồi dùng tấm thép ngăn cửa thông gió lại.
Ngoài phòng nhanh chóng không còn tiếng động gì. Lão đẩy tấm thép ra, thấy bọn zombie ngã rạp ra đất.
Lão cười lạnh, độc khí do lão chế tạo, zombie có thể chống cự nổi sao. Chỉ có con bé ngu ngốc kia mới nghĩ rằng lão không còn cách nào để chống lại đám zombie, lão chỉ muốn lừa con bé tình nguyện chui vào cái lồng đông lạnh kia để làm mồi cho quang ảnh thú mà thôi.
Lão trở lại cái lồng lạnh, nhìn qua cửa sổ nhỏ, chỉ th