
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134959
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/959 lượt.
Minh Ngôn bởi vì lần gặp mặt mới có thể liên hệ lại với nhau, bỏ qua chuyện yêu đương, tuy rằng anh cũng không nói để tôi là bạn gái anh, có điều anh vẫn giữ liên lạc, chúng tôi vẫn có một chút quan hệ như thế, ít nhất cũng là bạn bè.
Tôi sao phải vì bạn gái trước của anh mà phải đóng vai người thất tình? Chẳng lẽ tôi không đánh mà đã bại sao?
Quyết tâm của tôi đâu? Dũng khí của tôi đâu? Không phải là đã nói, mặc kệ có thể thành công bình thản ở anh hay không thì tôi cũng chỉ cần cố hết sức là được sao, sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối sao?
Chẳng lẽ vì cô gái sáng chói kia đang không có chừng mực nhìn vào anh, nghĩ về anh mà làm tôi không dám tiến đến sao. Tất cả đủ loại tốt đẹp, chỉ có thể diễn ra trong ảo tưởng của tôi….
Cảm giác khoái hoạt này yếu ớt và mong anh đến đâu.
Tôi đứng dậy đi đến phía Lí Minh Ngôn, đón lấy ánh mắt của anh.
Lúc này đây hình như anh có chút không tự nhiên, anh mỉm cười, vẻ mặt lại có chút cứng nhắc, lại liên tục vuốt vuốt tóc.
Tôi ngồi xuống bên người anh, ôm lấy ống tay áo của anh muốn nói với anh rằng chúng ta có thể về trước không. Lời còn chưa nói ra bên kia đột nhiên tuôn ra một tiếng nổ!
Trần Diệu Thiên mạnh mẽ ném chai rượu thuỷ tinh xuống sàn, thuỷ tinh vỡ bắn tung toé, chất lỏng màu đỏ sẫm loang lổ trên sản…. mọi người giật mình, không ai nói gì, chỉ không hiểu nhìn cậu ta. Sắc mặt cậu ta trầm xuống, phút chốc đứng dậy, một cước đã chiếc bàn xa ra, đống ly thuỷ tinh rơi xuống đất, âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn liên tiếp vang lên. Cậu ta dẫm lên đống hỗn độn trước mặt, sắc mặt khó coi đến đáng sợ, thật nhanh rời đi. {hana:ed đoạn này là đang nghe rolling in the deep, trong bài có cảnh bát đĩa bị ném vỡ, hợp thật ha ha}
Cứ như vậy, cậu ta như cơn lốc mang đến rồi bỏ đi không một lời, sau đó mọi người có cảm giác hụt hẫng, một lát sau, một số bạn của Trần Diệu Thiên giúp cậu ta giải thích “Cậu ta chắc say rồi.” “Đúng vậy, tính tình cậu ta là vậy đấy…” “Ai, hay là vợ cả của cậu ta đến a?” Có người đột nhiên lên tiếng trêu đùa, không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
Bọn họ buổi tối nói muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ cũng nói có việc và từ chối, sau đó cô ấy nói với Lí Minh Ngôn “Em không đi xe đến, anh đưa em về đi.”
Bị tên lưu manh bắt nạt
Bọn họ buổi tối nói muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ Nga cũng nói có việc và từ chối, sau đó cô ấy nói với Lí Minh Ngôn “Em không đi xe đến, anh đưa em về đi.”
Lí Minh Ngôn khó xử nhìn tôi, tôi vội vàng nói “A, không sao không sao, em có thể tự mình đi xe về, dù sao cũng không xa.”
Vì thế, cuối cùng mỗi người một ngả.
Hiển nhiên đây là một lần hội tụ rất không thành công và vui vẻ, Mà ý định ban đầu của tôi đã chết ngỏm từ trong trứng nước, lát nữa về nhà nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cha mẹ, tôi thật sự không có cách nào thoát khỏi sự áy này. Rõ ràng có một cơ hội tôi lại trơ mắt để cơ hội trôi qua.
Ăn cơm tối xong một đám hàng xóm tự động lấy nhà của tôi làm trung tâm căn cứ cách mạng. Không nghĩ tới mẹ tôi không chỉ mạnh mẽ mà còn có khí chất làm lãnh đạo a. Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ không chịu nổi của bọn họ tôi càng thêm ngượng ngùng. Trong đám người đó có người nói không khác gì Lí Minh Ngôn đã nói. Công ty kia cậy mình là công ty lớn ỷ thế hiếp đáp người khác. Mọi người bàn bạc cả nửa ngày cũng không tìm ra phương án nào thích hợp, lúc này thậm chí có người nói, chờ khi khu nhà phía trước xây dựng xong họ sẽ thử dò ý chủ nhà xem có thể thuê tôi để làm người quản lý không. Không khí nàng lúc càng nặng nề
Ngồi càng lâu càng thấy buồn chán, tôi quyết định về phòng, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, mẹ tôi lập tức đi mở cửa, tôi xoay người lên tầng, vừa đến cầu thang đã nghe thấy giọng nói quen thuộc “Xin hỏi, Quách Chân Tâm có ở nhà không?”
….Trần Diệu Thiên, sao cậu ta lại đến đây?
“Có a, cậu là ai?” Mẹ tôi thanh âm nhất thời trở nên hưng phấn.
“Cháu là bạn học cũ của cô ấy, dì à, cháu muốn gặp Chân Tâm, có được không ạ?” Lời cậu ta nói thật nho nhã và tràn ngập thành ý.
“Tất nhiên rồi, vào đi vào đi.” Mẹ già nhiệt tình đón tiếp, tôi hít một hơi thật sâu lập tức tiếp tục đi lên.
“Chân Tâm.. bạn con đến này… Chân Tâm..” Mẹ gia thét lên.
Tôi…. tôi…!!
“Vừa rồi còn ở đây mà, chắc là nó lên phòng mở nhạc lớn quá nên không nghe thấy tiếng gọi.” Mẹ già giải thích với cậu ta, nghe giọng thôi cũng đủ hình dung bộ dạng hởn hở của mẹ già. Tiếp theo mẹ già nói một câu khiến tôi ngã ngửa, “Cháu lên trên đấy tìm nó đi, cũng tại hôm nay trong nhà đông người, không tiện, hai đứa cứ nói chuyện trong phòng đi.” {hana: *bật ngón cái* bà mẹ này teen nha}
“Cảm ơn dì.” Giọng của cậu ta cũng thật là hớn hở.
Tôi rón rén chạy ngay về phòng mình, trong chốc lát tiếng của câu ta ở bên ngoài vang lên, tôi giả bộ chậm rãi ra khỏi phòng, đi vào hành lang, kinh ngạc nhìn cậu ta “Sao cậu lại đến đây?”
Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, nhìn tôi cười tươi sáng, đẹp như có hoa nở khắp nơi vậy. Cậu ta bước hai ba bậc thang một ti