
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134974
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/974 lượt.
vô cùng đau đớn a vô cùng đau đớn.
Sau sự kiện đấy, Trần Diệu Thiên trở thành đại lực sĩ nổi tiếng của lớp chúng tôi. Rất nhiều nam sinh còn muốn lãnh giáo bí quyết trở thành đại lực sĩ của hắn, nghe nói là bởi vì hắn trước đây làm rất nhiều việc nặng. Nhưng hắn còn nói, để hắn nổi danh thành đại lực sẽ nhưng vậy cũng vì nhờ tôi cái con heo mập này đè gãy thắt lưng. Tôi càng chán ghét hắn, nhưng dù thế cũng không thể làm gì được hắn.
Kỳ thật bây giờ nhớ lại, lúc ấy hắn thật là đạo đức tốt giúp tôi một phen, tuy rằng tôi cũng không cảm kích.
Khi đó tôi cũng không có nghĩ đến, nếu Trần Diệu Thiên không xuất hiện xung phong nhận việc, vậy tôi còn phải nằm ở sân thể dục bao lâu nữa.
Em buồn làm anh cũng buồn
Tự nhiên gặp phải tình huống thế này không biết có thể xem như vận cứt chó không nữa. Buổi sáng bảy giờ còn nằm trên giường, tự nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nói tôi đúng tám giờ rưỡi phải đến địa điểm thi. Rõ ràng lúc trước không nhận được thông báo gì mà, hơn nữa danh sách thi kì này không phải xác định rồi sao? Huống chi, người ta tham gia cuộc thi đều là người nhà đưa đi, tôi vì sao phải đơn thân độc mã a? Tôi cũng không biết cuộc thi tổ chức ở đâu nữa, chỉ nghe nói là thi hôm nay thôi. Bảy giờ rưỡi, điện thoại lại vang, Trần Diệu Thiên nói cậu ta đang ở trước cửa nhà tôi.
Tôi buồn ngủ đứng trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn tôi cười, vẻ mặt sáng lạn, nói, “Anh đưa em đi đến trường thi. Nếu đi xe bus phải đi từ lúc sáu giờ, anh sợ em không đến nên trực tiếp đến đưa em đi, chỉ cần nửa giờ.”
Tôi giống như mộng du gật đầu, sau đó quay về phòng tiếp tục rửa mặt thay quần áo.
Khi tôi rực rỡ từ trong phòng đi ra thì thấy cậu ta đang ngồi ở nhà tôi ăn bữa sáng mẹ tôi chuẩn bị!”Đến, uống một chén nữa.” Mẹ tôi thân thiện lấy cái bát không trước bàn cậu ta, lại đi múc thêm một chén nữa. Nhìn thấy tôi đi tới, bà cười ha hả nói, “Con xem Diệu Thiên người ta thật tốt, còn đến tận cửa đưa con đi thi.”
Tôi không nói gì ngồi vào trước bàn, bắt đầu rầu rĩ ăn bữa sáng. Mẹ tôi còn ở bên kia ân cần tiếp đón người ta, tôi nhịn không được vỗ mạnh cái bàn, nghiêm túc nhìn mẹ nói, “Mẹ, mười một! Mười một!”
Tới địa điểm thi, chiếc xe Ferrari màu đỏ đi vào, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người, khi xuống xe cũng có loại cảm giác bị vạn chúng chú mục, tôi chỉ hận là lúc ra khỏi nhà sao lại không có mang theo kính râm. Đối mặt với những người xem tôi thật sự hổ thẹn, bởi vì từ trên xe thể thao cao cấp đi xuống tôi sự khó coi, chẳng có chút khí phái nào cả. Còn Trần Diệu Thiên thì mười phần giống ăn loại chơi trác táng.
Khi tôi cúi đầu đi theo sau Trần Diệu Thiên tự nhiên nghe được một cô gái thật kích động nói với cô bạn kế bên, “Kẻ có tiền thật là ngông đấy, đi thi còn mang theo bảo mẫu!” Tôi khóe miệng co rúm, tăng nhanh tốc độ cùng Trần Diệu Thiên sóng vai đi trước.
Đứng ở bên ngoài phòng thi ở lầu 4, Trần Diệu Thiên kêu tôi ở đại sảnh chờ cậu ta, còn mình hình như là đi làm cái gì thì phải. Không tới chốc lát, ban giám khảo đã đi ra tuyên bố danh sách người vào thi kế tiếp, cậu ta cũng lấy chứng minh nhân dân ra để đối chiếu rồi đi vào.
Vị trí hai chúng tôi là kế bên, cậu ta đổi vị trí, trực tiếp ngồi vào của vị trí tôi, vì thế, cậu ta là chủ khảo, tôi là trợ khảo. Tôi thấy cậu ta cứ chăm chú viết mãi viết mãi, không khỏi tò mò nghiêng mình qua hỏi, “Này, anh không phải viết vớ vẫn chứ?” Cậu ta liếc mắt khinh nhìn tôi một cái, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lấy một loại ánh mắt không chấp nhặt cùng loại nông dân như tôi nữa nên cũng chẳng thèm trả lời.
Vẫn có chút không an tâm a, tôi cẩn thận dặn dò cậu ta, “Ê, làm không được thì đừng cố gắng nha.”
“Này này, cẩn thận chút đi!” Tôi nắm lấy cánh tay cậu ta, kháng nghị, “Tôi cũng không tin, mọi người đều nói đề này rất khó!Tôi nói cho anh, thi trên 90 điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn! Anh đừng viết vớ vẩn nha !” . . . . . .”Chú ý trật tự trường thi! Không được ảnh hưởng đến người khác!” Trả lời tôi là giọng nói nghiêm khắc của giám khảo, còn Trần Diệu Thiên đang ở một bên trừng mắt tôi, vì thế tôi thức thời im lặng ngồi thẳng thân mình.
Tôi nhàm chán tùy tiện điền đề mục, bên kia Trần Diệu Thiên đang tiếp tục làm bài. Hiếm khi nhìn thấy cậu ta đứng đắn, tuy rằng bây giờ cậu ta coi như cũng không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ coi như đoan chính.
Trần Diệu Thiên làm xong đề thi, gọi tôi qua xem điểm, tôi liếc qua tự nhiên thấy bật ngửa, má ơi!!! 99 điểm! Cậu ta vẻ mặt tiếc nuối nói, “Có một câu đề thi bị lỗi, không có đáp án, không có làm.” Tôi xem đồng hồ, thi mới có mười năm phút đồng hồ. Cứ như vậy, tôi đi theo phía sau Trần Diệu Thiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi trường thi.
Cậu ta nói vì chúc mừng cái đứa đầu heo như tôi đây thuận lợi bay qua cuộc thi nên phải đi ăn trưa hoành tráng một chút, tôi nghĩ cũng đúng. Hơn mười một giờ Trần Diệu Thiên chở tôi đến một nhà hàng bán thức ăn Tây. Nữ phục vụ tươi cười sáng lạng, dường như rất quen thuộc