
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134965
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/965 lượt.
c, bởi vì hắn đi rất chậm, tôi chỉ còn cách phối hợp nên bước đi cũng rất chậm.
“Chuyện này em yên tâm đi, anh sẽ giải quyết .” Hắn mở miệng nói, âm thanh cười khẽ không hiểu sao lại làm cho người ta thật tin tưởng
“Thật sự sẽ không phiền toái đến anh sao?” Được hắn giúp đỡ tôi vẫn cảm thấy mình thiếu một cái nhân tình rất lớn.
Hắn nở nụ cười, dùng ngữ điệu khoa trương, vẻ mặt không đứng đắn nói, “Phiền toái? Chuyện của Tiểu Trư nhà anh, cho dù giết người phóng hỏa cũng không kêu phiền toái!”
Chết đi! Tôi âm thầm lườm hắn một cái, mắng nhưng không nói ra. Dù thế nào bây giờ người ta thật là phải giúp tôi, không thể làm cho hắn cảm thấy tôi không biết tốt xấu. Tiễn hắn ra đến đường cái tôi liền dẹp đường hồi phủ, hắn còn mặt dày mày dạn nói muốn một cái hôn ngủ ngon, tôi không nói hai lời một cước đá tới, hắn vừa đi vừa bi phẫn lên án tôi là Tiểu Trư ham bạo lực.
Về đến nhà mới thấy hàng xóm nhà mình khác thường, tôi vốn nghĩ bọn họ đều mệt, thì ra là đặc biệt chờ tôi về nói lời cảm tạ. Nhìn thấy bọn họ đối của tôi cười từ thân thiết ngày thường biến thành ân cần, hơn nữa là ân cần quá phận, tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ hình như xem tôi thành Trần phu nhân tương lai . . . . . . Hỏng mất!
Mẹ tôi cũng không yên tĩnh, buổi tối vẻ mặt vui vẻ chạy đến phòng tôi hỏi chuyện tôi cùng Trần Diệu Thiên, tôi nói chúng tôi tuyệt đối là trong sạch, mẹ lại chết cũng không tin. Bà còn nói, “Mamy thấy ánh mắt người ta nhìn con giống như là có ý với con.” Tôi âm thầm hít sâu, nói, “Mamy, người ta đã có mười một bà vợ. Mười một bà vợ đấy! Thật trăm phần trăm, hơn nữa bồ bịch toàn là diễn viên người mẫu.”
Mẹ tôi bị kích thích thật lâu không nói gì.
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút, Trần Diệu Thiên trước kia dường như cũng đã giúp tôi rồi thì phải. Bất quá tôi bị cừu hận với hắn che hai mắt, luôn liều mạng nghĩ muốn hắn đùa giỡn tôi.
Nhớ trước kia có một lần học chạy trong giờ thể dục, ông thầy thể dục biến thái kêu nữ sinh chúng tôi chạy một ngàn mét. Tôi hận nhất chính là giờ thể dục, hận nhất chính là chạy đường dài. Có người hỏi tôi vì sao chạy chậm như vậy, tôi nói, không cần hỏi tôi, cậu mang trên lưng hai mươi cân thịt heo chạy một vòng quanh sân thể dục sẽ biết.
Nhìn những nữ sinh khác tất cả đều thân nhẹ như yến chạy lên trước mặt mình, tôi cắn chặt răng chỉ để cố gắng liều mạng về phía trước, mới đầu còn có thể duy trì khoảng cách an toàn, nhưng càng chạy lại càng bất động, khoảng cách càng ngày càng lớn, mắt thấy tôi lại trở thành nữ sinh duy nhất tụt lại phía sau xa như vậy, tôi vô cùng phát điên rồi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lúc này nam sinh dọc đường băng vây xem ồn ào, “Heo béo chạy không nổi ! Heo béo không thể động đậy!” Mà thường thường là giọng của Trần Diệu Thiên vang dội nhất trong đó.
Từ khi đó tôi bắt đầu hiểu được, cái gì là sức lực ý chí đều là vô nghĩa, tôi bùng nổ đến hận không thể thiêu hủy cả địa cầu, lại vẫn là chỉ có thể chầm chập chạy a chạy thật xa ở phía sau. Cái loại cảm giác này, tuyệt vọng đến muốn chết!
Khi tôi còn lại hơn nữa đường chạy thì những nữ sinh khác đều đã tới vạch kết thúc, toàn bộ mọi người nhìn tôi, tựa hồ đây là biểu diễn dành riêng cho tôi vậy, có bạn tốt cổ vũ tôi cố gắng lên, cũng có nam sinh vui sướng khi người gặp họa lớn tiếng cười nhạo. . . . . . Miệng của tôi khô khốc đến nỗi hô hấp cũng thấy đau, lồng ngực của tôi nhức nhối đến khó chịu, trái tim đập mãnh liệt đến có thể nghe tiếng. . . . . . Nhưng tôi vẫn chạy, bởi vì tất cả mọi người đang nhìn tôi. . . . . . Bởi vì tôi vừa béo lại vừa xấu, tôi càng không thể làm cho mình trở thành chê cười. . . . . .
Khi đến gần vạch kết thúc, như trong đầu căng thẳng đột nhiên vừa đứt, tôi ngã xuống. . . . . . xung quanh đầy người, tôi thật muốn đứng lên nhưng không có khí lực, ngay cả nói cũng không mở miệng nổi, trong tầm mắt trắng xoá một mảnh, chỉ có những âm thanh mơ hồ bên tai.
Ông thầy thể dục hình như kêu uỷ viên thể dục cõng tôi đến phòng y tế, sau đó ba chân bốn cẳng của tôi được dìu đến trên lưng một người. Cảm giác hắn đứng tại chỗ hít sâu vài hơi, lại chậm chạp không đi được, sau đó tôi nghe hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, “. . . . . . Một! . . . . . . Hai!” Tôi không khỏi cũng trở nên thực kích động, giống như là sắp rời cung tiến.”Ba!” Tôi kích động khó có thể kiềm chế, coi như thăng thiên. Nhưng trọng tâm vừa mới nâng lên đại khái khoảng 0,000 mm, tôi cùng ủy viên thể dục đã ngã ngang.
“Thật vô dụng!” Ông thầy thể dục mắng. Được! Chửi giỏi lắm!
“Heo mập mạp!” Ông thầy thể dục lại mắng. Đ* mẹ ngươi !
“Thầy giáo, em đến cõng bạn ấy.” Nói lời này không phải người khác, đúng là Trần Diệu Thiên. Lúc ấy lòng tôi tiểu nhân mừng rỡ, người này không một ngày không kết thù với tôi cũng xem như làm cho tôi mừng vô cùng rồi. Lấy khối lượng này của tôi, không đè chết hắn cũng làm cái cột sống nhỏ của hắn đập vụn ! Chính là, ngoài ý muốn, hắn cõng tôi lên mà lại không chuẩn bị khởi động gì cả, cứ như vậy một đường vững vàng cõng tôi tới phòng y tế. Dọc đường đi tôi là cỡ nào