pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341299

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1299 lượt.

br>Cho dù cô có xiết bao hy vọng thời gian trôi chậm lại, thì cũng không tránh được thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình, đương nhiên, còn có cả phù rể đi theo.
Cô cố gắng không nhìn anh, nhưng kể cả có nhắm mắt lại cô cũng có thể hình dung ra bộ dạng anh lúc này.
Bạn học đều đang chúc rượu, đối với thứ đồ uống này, dường như càng có giao tình thì lại càng không thể không uống. Chú rể bị buộc phải uống đến không thể chống cự, liên tục bị bạn bè tìm đủ lý do lớn bé để chuốc.
Mọi người cười nói vui vẻ, có vẻ rất náo nhiệt.
Nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng nhanh giải tán, xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu.
Ngay khoảnh khắc màn mời rượu sắp kết thúc, không biết ai chợt hô lên: “Vương Y Bối, không thể vì là bạn tốt của cô dâu mà thoát ly khỏi tập thể được. Mau mời cô dâu chú rể một ly đi!”
Sau câu nói, Vương Y Bối bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Cô nhắm mắt, mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Đã cố gắng lắm rồi, cố gắng đè nén thứ tình cảm đang tồn tại kia, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh được mảnh đất u ám tự mình tạo ra.
Vương Y Bối đứng dậy, nhìn thoáng qua cô bạn học vừa gọi mình, có ấn tượng một chút, hồi cấp ba hình như hai người từng cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh, thật không ngờ cô ấy còn ghi hận tới tận giờ! Quả nhiên là không nên đắc tội với người khác, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị người ta trả thù, lại còn đúng vào thời điểm mình khó xử nhất.
Vương Y Bối đi tới trước mặt cô dâu chú rể, khuôn mặt tươi cười được trang điểm kỹ càng không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
“Thật ra là tửu lượng của tớ không tốt, muốn uống nước trắng thôi nhưng mà lại bị phát hiện, xem ra không thể trốn tránh được rồi.” Cô cười hết sức tự nhiên: “Hay là, tớ tự chịu phạt ba ly?”.
Đám con trai như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vỗ tay cổ vũ ầm ầm lên.
Phù dâu đứng bên cạnh bưng khay rượu tới, Vương Y Bối cầm lấy một ly: “Đầu tiên, chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long!”. Cô uống một hơi cạn sạch.
Chú rể cũng rất sảng khoái uống hết.
“Ly thứ hai, tớ lấy tư cách là bạn thân của cô dâu, yêu cầu cậu phải đối xử với cô ấy thật tốt, phải che chở cô ấy, yêu thương cô ấy cả đời!” Nói xong, cô tiếp tục uống hết ly rượu, mọi người xung quanh lại lên tiếng trêu chọc.
Cầm lấy ly thứ ba, Vương Y Bối đi tới trước mặt Lương Nguyệt.
“Vỏ Sò…” Lương Nguyệt xúc động, năm xưa hai người cùng nhau tâm sự chuyện tình yêu, còn hôm nay, lại chỉ có mình cô đơn độc đi vào cung điện hôn nhân.
“Còn nhớ chúng ta đã nói gì không?” Vương Y Bối lên tiếng: “Cho dù bây giờ cậu lấy chồng, quên mất rồi nhưng tớ vẫn nhớ. Chúng ta từng nói, nếu không gặp được một người đàn ông tốt thì hai chúng ta sẽ ở bên nhau. Hôm nay cậu đã gặp được một người đàn ông tốt, tớ có nên coi anh ta là kẻ cướp đoạt tình nhân của tớ hay không nhỉ?”. Vương Y Bối nửa đùa nửa thật nói, mọi người kể cả Đỗ Duy Khải cũng phải bật cười.
Cô nâng ly rượu lên: “Vì thế, ly rượu này, tớ mời cậu!”.
Lương Nguyệt vừa cầm lấy ly rượu, chợt có người lên tiếng: “Cô dâu hôm nay uống nhiều rồi, phù rể đâu qua uống giúp đi chứ!”.
Vương Y Bối thật sự không biết hiện giờ sắc mặt Trần Tử Hàn như thế nào, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, cô lập tức mở miệng: “Tớ và “người yêu cũ” uống rượu, người khác tới xen vào làm gì chứ!”.
Lương Nguyệt quả nhiên phối hợp rất ăn ý với cô, hai người cầm ly rượu lên làm động tác uống rượu giao bôi.
Đám con trai được thế lại càng hò reo ầm ĩ: “Trời ơi, Đỗ Duy Khải, vợ cậu bị người ta chiếm đoạt tại trận rồi kìa”.
“Vương Y Bối, thật không ngờ cậu đến để phá hỏng cuộc vui nha!”
Vương Y Bối vẫn rất bình thản, đặt ly rượu xuống, cầm tay Lương Nguyệt đặt vào trong tay Đỗ Duy Khải: “Người yêu của tớ hiện giờ giao cho cậu, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy”.
“Nhất định!”
Hôm đó, tất cả mọi người tham dự hôn lễ đều không thể quên được một cảnh tượng khi ấy. Hai cô gái từng chơi thân, dù hiện tại không còn dính lấy nhau như xưa nữa nhưng vẫn luôn chân thành với nhau.
Vương Y Bối xua tan đi sự tò mò của mọi người về chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn.
Khi mọi thứ trở lại trạng thái bình thường, cô mới theo ánh mắt của mọi người nhìn vào đôi đôi vợ chồng kia, chân thành chúc phúc. Cô nhìn bộ váy cưới lộng lẫy tinh xảo Lương Nguyệt mặc trên người, nhớ tới trước đây hai người từng nói, lúc kết hôn nhất định phải mặc một chiếc váy cưới của riêng mình, sau này già rồi còn có thể lấy ra ngắm mà hồi tưởng lại đám cưới của mình, hồi tưởng lại vẻ đẹp của mình.
Lương Nguyệt đã thực hiện được điều ấy rồi, còn cô, đến khi nào mới làm được?
Trần Tử Hàn đứng phía sau Đỗ Duy Khải, nụ cười ôn hòa vẫn hiện hữu trên mặt anh.
Bàn tiệc đó có Hướng Thần đang ngồi, không biết nói chuyện gì vui vẻ, cô ấy cười không ngừng. Bên đó bạn học cũng nhiều, chẳng biết vì sao mà Trần Tử Hàn cũng bị ép uống mấy chén.
Vương Y Bối nhìn lướt qua Lương Nguyệt, không biết nên thở dài phiền muộn hay nên vui vẻ, tất cả mọi người đều đã thay đổi rồi! Trước đây, Lương Nguyệt hoàn toàn không có thi