Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Trốn, Lão Bà

Đừng Trốn, Lão Bà

Tác giả: Mễ Kỳ

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134438

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/438 lượt.

ể bình tĩnh được. . . . . . Cô cầu nguyện anh đừng nhìn chằm chằm cô như thế nữa, cô sợ anh sẽ nhìn thấu lòng của cô, lời nói dối của cô.
“Tiên sinh, tiểu thư mời thong thả dùng bữa.” Người phục vụ lui ra.
Long Kình Vũ mở mạnh đũa trúc, mở ra, món chính là nạm thịt bò sào, cùng súp lơ, trứng ốp lết, khoai tây chiên,ở trung tâm là cơm trắng hình là trúc, thực hợp khẩu vị của anh, anh cũng không kén ăn.
Sở Tiểu Tinh cũng mở ra ,nàng nhìn tới một đống súp lơ cùng khoai tây chiên liền đau đầu, toàn bộ gắp để bên cạnh mâm không ăn.
“Những thứ đặt ở bên cạnh mâm là như thế nào?” Anh hỏi.
“Tôi không dám ăn súp lơ cùng khoai tây chiên, chúng có hương vị rất lạ.” Cô ghét ăn những thứ này, cô từ nhỏ cũng không dám ăn.
“Kén ăn, lãng phí thực vật thực không tốt.” Anh không kén chọn,toàn bộ gắp đến chính miệng mình không kiêng kị chút nào ăn hết.
Cô coi như không thấy, nhưng là anh ngay tại trước mặt cô tự tiện ăn luôn chén thực vật của cô, tuy rằng đó là đồ cô không dám ăn, cô vẫn ngẩn mặt, sững sờ nhìn anh, cố nén cảm giác khác thường trong lòng, anh nhìn như ngày thường rất tiết kiệm, nhưng lại giống như là che giấu hàm ý gì đó. . . . . Bình thường là quan hệ thân thiết với nhau mới có thể làm như vậy.
Cô cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hồi tưởng lại thời điểm cùng anh điên cuồng  hôn môi, lúc anh nhẹ nhàng vuốt ve thân hình cô, hai bên nhiệt huyết bùng cháy như lửa, xe lay động thật là lợi hại.
Ông trời! Cô không thể vứt bỏ hồi tưởng này của mình
“Có cái gì không đúng sao?” Anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng ngạc nhiên, cười cười hỏi cô.
“Không. . . . . . Không có, anh không giống người tiết kiệm như vậy.” Cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt yếu đuối, phải mau chóng gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, giật mình nhìn về phía anh, một người đàn ông mộc mạc khuôn mặt tươi cười, hắn quả thật chỉ là giúp cô ăn những món cô không dám ăn, không lãng phí quả không sai, là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
“Anh tuyệt đối không có ý giả bộ là người tiết kiệm, làm bộ dáng chịu khổ nhọc, nhưng là anh từ nhỏ luôn nhớ rõ lời ông ngoại nói, không thể lãng phí thực vật cùng tất cả những thứ có thể sử dụng được, đó là nhân tài có may mắn mới có thể hưởng dụng.” Long Kình Vũ chỉ về phía bàn ăn của cô. “Em mau ăn đi, em không dám ăn anh sẽ giúp em tiêu hóa, những món khác em tự mình ăn đi, để nguội sẽ ăn không ngon .”
“Ừ.” Cô bị động cầm lấy thìa lấy xúc một miếng cơm nhỏ vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh nói ông ngoại anh dạy anh kỹ thuật về hoa lan, ông anh là nông dân chuyên trồng hoa sao?”
Hai mắt anh rực sáng. “Em còn nhớ lời anh nói à, chính xác nha!”
“Việc đó không có gì, làm gì phải ngạc nhiên ?” Cô trở về thái độ lạnh nhạt, nóng lòng tiêu diệt đáy mắt bốc hỏa của anh, cũng là tiêu diệt đi những thứ đó vẫn còn tồn tại trong tư tưởng chính mình (chuyện đó đó *chuyện mà ai cũng biết là gì đó*)
Anh uống một ngụm canh nói: “Kỳ thật ông ngoại anh là giáo sư đại học nông nghiệp, ông cả đời viết rất nhiều sách trồng hoa, bất quá ông lại về hưu quá sớm.” Anh chỉ chỉ lên trên.
Sở Tiểu Tinh nhìn theo hướng anh chỉ ngước lên trần nhà, nhìn thấy một trản gạch men bao chùm ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn nhỏ, buồn bực hỏi: “Ông ngoại anh anh cùng đèn điện có quan hệ gì sao?”
Súp lơ trong miệng anh thiếu chút nữa phun ra.
“Khụ. . . . . .” Anh cười, uống một ngụm nước, chỉ ra chỗ sai của cô nói: “Ông ngoại anh đã qua đời, giờ đang ở trên thiên đường, được chưa? Ông cùng bóng đèn không có quan hệ gì.”
“Úc! Thực không cố ý, tôi muốn làm ô long(quạ)*.” Sở Tiểu Tinh cười cho rằng chính mình phản ứng quá kém.
(* : cái này Min nghĩ là chậm hiểu á)
Long Kình Vũ yên lặng nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của cô, không nghĩ tới khi cô cười lộ ra vẻ con nít, có nét hồn nhiên chân thực, vẻ mặt vui sướng cùng hào hứng có sự khác biệt rất lớn với vẻ mặt nghiêm nghị ngày thường của cô.
Cô hẳn là không thường cười, anh quyết định phải phụ trách làm cho cô luôn cười, làm cho cuộc sống của cô chỉ có cười vui, không hề có những đau lòng trong cuộc sống.
“Không nghĩ tới em cũng có lúc làm ô long(quạ).” Anh nghĩ liền bắt đầu hành động .
“Tôi làm sao biết được! Anh chỉ trần nhà, tôi cũng chỉ nhìn thấy đèn điện a!” Cô chính là trực tiếp phản ứng.
“Như vậy không được.” Anh lắc đầu.
“Chỗ nào không được?”
“Phản ứng quá kém, phải huấn luyện.”
“A?” Cái miệng nhỏ nhắn của cô sợ hãi đột nhiên hé mở.
Anh cũng mặc kệ cô còn chưa chuẩn bị đã phải tiếp chiêu, lập tức hỏi cô. “Anh hỏi em, có bài hát hát như thế này, anh nguyện giống em khuôn mặt phấn hồng tươi cười nở rộ rực rỡ dưới ánh mặt trời, anh nguyện giống ‘bảy cánh tay’ cao quý kia để được mọi người tôn kính. . . . . . Vì cái cao quý chính là ‘bảy cánh tay’ sẽ được người tôn kính?”
Cô trừng mắt nhìn, anh thấp giọng hát hơn nữa lộ ra vẻ mặt chăm chú khảo nghiệm bộ dáng của cô, làm cho cô không biết nên làm thế nào cho phải?
“Tôi có nghe qua bài hát này. . . . . . Nó gọi là hoa hồng lão ca đúng không?”
Cô chớp


The Soda Pop