XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Trốn, Lão Bà

Đừng Trốn, Lão Bà

Tác giả: Mễ Kỳ

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134440

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/440 lượt.

nhẹ hai mắt, không xác định hỏi.
“Yên lặng, em không chú ý nghe thôi, nên em căn bản là đáp phi sở vấn"
“Không phải như vậy. . . . . .” Cô phản bác, còn thật sự nghiêm túc khẽ hát lại bài hát một lần nữa, cố gắng muốn tìm đáp án, không để cho anh xem thường cô, hát cả buổi, cũng vẫn không hiểu đáp án là cái gì.
Anh lắc đầu, thở dài trước phản ứng cứng rắn của cô. “Mở laptop của em ra, anh viết đáp án, em cứ tiếp tục đoán.”
Cô không tình nguyện mở laptop ra cho anh, không chịu thua lại tiếp tục nhẩm lại bài hát một lần nữa.
Anh viết đáp án trên laptop, sau đó trả lại cho cô. “Nhìn thấy anh viết, chiếu vào bài hát anh vừa hát rồi em hát lại một lần nữa đi”
“. . . . . . Ta nguyện giống người có‘ Tinh thần thép’ cao quý kia được mọi người tôn kính. . . . . . Đó! Ha ha. . . . . . Anh thật sự đánh đố tôi.” Sở Tiểu Tinh vừa thấy những từ hắn viết, bật cười.
“Là để não của em hoạt động chút.” Nhìn cô cười, lòng của anh toàn bộ khai hỏa rồi.
“Hỏi tiếp đi.” Cô cảm thấy rất thú vị.
“Nghe rõ nhé, có đứa nhỏ tên Tiểu Minh mỗi ngày đến trường đều đi muộn, khi tới lớp bị lão sư mắng hắn vì cái gì luôn đến muộn, hắn đã nói bởi vì đi giầy a, em đoán Tiểu Minh có nói dối hay không?”
“Có lẽ không, rất nhiều đứa trẻ không biết đi giày a.”
“Sai, tiểu minh gọi là con rết, nó nhiều chân lắm, chỉ là đi giày phải mất mấy giờ, cho nên nó không nói dối.”
“Úc! Ha ha ha. . . . . . Nguyên lai là như vậy hả, tôi là lần đầu tiên nghe nói.” Cô nhịn không được nở nụ cười khúc khích.
Trong lòng anh nóng bừng, thực đồng cảm với cô, bình thường truyện tiếu lâm trên mạng xem như là lỗi thời, mà cô lại chưa từng nghe qua, có thể thấy được cuộc sống của cô có bao nhiêu điều không thú vị.
Anh tuyệt đối sẽ không để mặc cô như vậy.
Hắn liên tục tấn công, lấy tất cả những chuyện từng nghe được, hay từ trên mạng thấy hay đều đem ra hỏi cô, đáp án rất bất ngờ chọc cho cô cười .
Sở Tiểu Tinh cư nhiên cũng đã quên mất rào cản giữa hai người, cố gắng nghĩ muốn làm cho anh vui, tuy rằng cô cũng không có đoán đúng câu nào, thành tích chỉ là con số lẻ, nhưng chính là cô cảm thấy rất khoái trá, vui vẻ cười.
Hai người vừa cười vừa nói đã đem thức ăn trên bàn ăn hết.
Long Kình Vũ sẽ không quên phương pháp chuyển biến tốt này, anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ một đêm này cô đáng yêu hồn nhiên tươi cười.
Có lẽ ở vẻ ngoài bọn họ nhìn như không hề tiến triển, nhưng anh tin tưởng chính mình đã để lại dấu chân trong lòng cô, chỉ mong cô cùng anh sẽ không quên đêm nay.
“Đã tám giờ hơn, anh còn có việc, nên đi trước, chuyện quảng cáo ngày mai anh sẽ nói chuyên gia công ty liên lạc với em, thời gian không còn sớm, em không nên ở ngoài lâu, BYE!” Anh đứng dậy, cùng cô nói lời từ biệt, không có biểu hiện quấn quít lấy cô không để  lời nói, nói đi là đi.
Kỳ thật trong lòng anh cũng không có ý muốn buông tha cô, anh không muốn cô một mình ở bên ngoài, giống vừa rồi đi lang thang như vậy, anh rất muốn đưa cô về nhà, bất quá anh không thể làm như vậy, tình thế còn không cho phép.
Anh phải chờ cô hoàn toàn tin tưởng anh, yêu anh, mà không phải miễn cưỡng cô.
“BYE. . . . . .” Cô vẫn cười, nhìn thấy anh đi, quay đầu lại, đối mặt với vị trí trống trơn của anh vừa ngồi, nhất thời lòng của cô đầu của cô cũng trống trơn.
Nụ cười trên mặt cô cũng dần dần biến mất, thay vào đó là tâm trạng buồn bã.
Tại sao có thể như vậy? Cô không phải đã sớm quen ở một mình sao? Vì cái cảm giác cô độc trống rỗng lại đột nhiên xâm chiếm cô?
Cô không muốn thừa nhận cảm giác này là do Long Kình Vũ tạo thành, nhưng quả thật cùng anh có quan hệ, anh khiến cô phát hiện, thì ra cô cũng không thể chịu nổi không gian cô đơn này.
Cô cười khổ, đêm nay thật sự là một đêm kỳ lạ, cô lại có thể ở trước mặt người mình luôn luôn muốn trốn tránh mà cười nói thoải mái, sống thực với chính lòng mình.
Nhưng chính là cô không thể thu hồi khoảng cách với anh, cô vẫn chỉ có thể coi anh là khách hàng, một vị khách thân thiết.
Cô cảm kích anh, công ty quảng cáo của cô bởi vậy có thể không cần chuyển rời chỗ khác, cô có năng lực cùng đối thủ cạnh tranh, cơ hội này chính là công trạng lớn tựa như trận mưa đúng lúc giải cứu cô.
Cám ơn anh, Long Kình Vũ.
Cô thầm nói trong lòng, cầm lấy laptop trên bàn, lấy ra bóp da, đến quầy trả tiền, cô nghĩ muốn về nhà thăm ba mẹ, cô không muốn một mình lang thang ngoài đường.
Ngã tư ngoài đường, Long Kình Vũ cũng không có thật sự rời đi, anh đang ở bên trong xe, nhìn thấy Sở Tiểu Tinh từ trong quán nhỏ đi ra, lập tức lái xe đi rồi, cũng không có một mình ở lại trong quán rượu, anh cảm thấy vui mừng.
Anh chuyển kênh radio, lần thứ hai lái xe đi theo cô.
Trong xe yên tĩnh, truyền tới giọng hát của một ca sĩ anh chưa bao giờ nghe qua, ca sĩ nhạc nam này có giọng hát rất nhẹ nhàng
“Tôi ngụy trang dấu diếm vết tích nghĩ muốn ở lại bên cạnh em lẳng lặng cùng em nhìn về phía chân trời xa
Lái xe ô tô tiến về phía trước, phía cuối con đường người em yêu đang đợi em, hãy tiến về phía trước mà đừng nhìn lạ