
Tác giả: Tự Do Hành Tẩu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341073
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1073 lượt.
ngừng bấm đi bấm lại.
Yêu Thầm Là Chuyện Luôn Suy Tính Thiệt Hơn
Thư ký Dụ và Tô Lạc buồn bực trở về cơ quan. Thư ký Dụ bảo Tô Lạc vào phòng làm việc, chất vấn cô: "Tô Lạc, cô và người họ Tiêu đó rốt cuộc giở trò gì vậy?"
"Chẳng có trò gì hết." Tô Lạc.
"Tôi còn không quen biết cậu ta, sao cô có thể dính dáng đến người đó?"
"Anh ta là cháu ngoại của ông Đường."
"Cháu biết rồi." Tô Lạc gật đầu, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Vừa về văn phòng của mình, Tiểu Tần lập tức sán đến hỏi: "Tôi nghe bọn họ nói đồ quyên tặng đã bị thu hồi?"
"Vâng."
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Đều là lỗi của em."
"Cô không nên mắng bọn họ." Tiểu Tần chợt nhớ đến chuyện Tô Lạc làm ầm lên ở chỗ Hồ Tổng.
"Cũng không hoàn toàn vì chuyện đó." Tô Lạc nghiến răng. "Tại em gặp phải một tên tiểu nhân, tên tiểu nhân bỉ ổi."
"Hồ Đại Sơn đúng là quá vô liêm sỉ, chúng ta tiết lộ chuyện này với giới truyền thông cho ông ta chết." Tiểu Tần nói.
"Ông ta chưa là gì cả, có kẻ còn vô lại hơn." Tô Lạc cuộn tay thành nắm đấm.
Bắt gặp bộ dạng phiền não của cô, Tiểu Tần tỏ ra hứng thú, thì thầm: "Cô sao thế? Còn ai nữa? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô bị ai bắt nạt à? Bị thất tình hay thất thân?"
Tô Lạc dở khóc dở cười, đang chuẩn bị phản bác thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng đồ vật nặng rơi xuống nền nhà. Cô liền quay đầu về hướng đó. Một chiếc ba lô cũ kĩ đang nằm dưới đất. Một người đàn ông đứng bên cạnh. Anh mặc bộ quần áo bạc màu, gương mặt bụi trần mệt mỏi. Mặc dù vậy, người đàn ông này vẫn toát ra khí chất ung dung, yên bình.
"Dương Nhuệ, cậu đã về rồi à?" Cùng lúc đó, Tiểu Tần vui mừng hét lớn.
Nghe tiếng Tiểu Tần, Dương Nhuệ gật đầu chào chị, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về Tô Lạc.
Sau đó anh lên tiếng: "Tô Lạc, đã lâu không gặp."
Tô Lạc còn chưa kịp trả lời, Thư ký Dụ đã từ phòng làm việc đi ra ngoài, cất cao giọng: "Dương Nhuệ về rồi đấy à? Mau vào văn phòng tôi một lát."
Dương Nhuệ đành đi vào phòng của Thư ký Dụ. Ông ta nhiệt tình kéo anh, thuận tay đóng cửa.
Chiếc ba lô bám đầy bụi đất vẫn lặng lẽ nằm trên sàn nhà. Tô Lạc nhìn nó, có chút thất thần.
Tiểu Tần cất giọng bực tức: "Cái cậu Dương Nhuệ sao chỉ chào hỏi cô? Nói với chị một câu sẽ chết à? Tốt xấu gì chị cũng từng là bạn học của cậu ta."
"Chị với anh ấy có phải bạn học đâu vì chuyên ngành hoàn toàn khác nhau."
"Sao không phải, cùng học một trường cả. Trường của bọn chị bé bằng lỗ mũi, vì thế anh chàng đẹp trai nào cũng trở thành tài sản chung của đám nữ sinh."
Tô Lạc phì cười. "Thế nào gọi là chung?"
"Hừm..." Tiểu Tần ngẫm nghĩ một lúc. "Thì... buổi tối trước khi đi ngủ tán gẫu về đối phương."
Chuyện này mới mẻ đây, Tô Lạc tỏ ra hiếu kỳ. "Anh ấy có nhiều chuyện để các chị tán gẫu sao?"
"Tất nhiên rồi." Tiểu Tần ra vẻ thần bí. "Cô nên biết, trường Sư phạm của bọn chị nữ nhiều nam ít, cậu ta lại là chủ tịch hội sinh viên, không biết bao nhiêu nữ sinh muốn lao vào vòng tay cậu ta. Bạn gái của cậu ta, về cơ bản... mỗi tháng thay một cô."
Tô Lạc mở to mắt. "Nhiều như vậy à? Sao trước đây em chưa bao giờ nghe chị nhắc đến chuyện này?"
"Có lúc cậu ta còn bắt cá hai tay, mấy cô nữ sinh vì cậu ta mà quyết đấu với nhau ấy chứ!"
"Quyết đấu ư? Đấu thế nào? Chắc chị nói đùa phải không?" Tô Lạc không tin nổi.
Tiểu Tần tỏ ra nghiêm túc. "Đã biết chị nói đùa, sao cô còn hứng thú như vậy?"
Lúc này Tô Lạc mới biết Tiểu Tần trêu mình. Cô mỉm cười đánh chị. Tiểu Tần lùi lại né tránh, giẫm phải cái ba lô của Dương Nhuệ, suýt vấp ngã.
Tô Lạc vội đỡ chị. Tiểu Tần khó khăn lắm mới đứng vững, liền đá cái ba lô đó. "Không biết đựng đồ gì mà nặng thế?"
"Ừ." Tô Lạc gắng sức kéo chiếc ba lô ra một góc. "Cái này cũ quá rồi, phải đổi cái mới thôi. Lần trước chúng ta tổ chức sự kiện, hình như vẫn còn một cái giống thế này, để em đi tìm cho anh ấy."
"Cô đừng tùy tiện đổi ba lô của cậu ấy." Tiểu Tần ngăn cô lại.
"Tại sao?"
"Chiếc ba lô này là của bạn gái cũ tặng cậu ấy vào dịp sinh nhật nên có ý nghĩa đặc biệt."
Dương Nhuệ từng có một người bạn gái, tình cảm rất sâu đậm. Mấy năm trước, hai người cùng về nông thôn làm giáo viên tình nguyện. Sau đó, vì không chịu được cuộc sống khổ cực, người bạn gái nói lời chia tay Dương Nhuệ, một mình quay về thành phố. Đây là câu chuyện cả quỹ từ thiện đều biết, cũng là ví dụ điển hình để các lãnh đạo hình dung công việc giúp đỡ người nghèo gian khổ và vĩ đại đến mức nào.
Tô Lạc không ngạc nhiên, cũng chẳng tiếp lời. Ba lô bị mở ra, cô liền cúi xuống kéo khóa.
Bắt gặp bộ dạng này của Tô Lạc, Tiểu Tần không nhịn được lên tiếng: "Tô Lạc, cô không những phải đấu với trời đất mà còn phải đấu với con người, thật không dễ dàng chút nào."
"Đấu gì chứ? Chị đừng nói lung tung." Tô Lạc phủ nhận ngay.
May mà điện thoại bàn của Tiểu Tần đổ chuông, chị đi bắt máy nên tha cho Tô Lạc.
Phụ nữ dù yêu thầm đàn ông đi chăng nữa, nhưng nói đi nói lại, vẫn không thể từ bỏ sĩ diện.
Tô Lạc về chỗ của mình, không biết nên là