
Tác giả: Tự Do Hành Tẩu
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341078
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.
ưng trường học của anh..."
"Trường học trước sau cũng sẽ xây. Chúng ta làm từ thiện chứ không phải kẻ ăn mày. Em đừng để bản thân chịu ấm ức." Dương Nhuệ tỏ ra kiên định.
Tô Lạc cảm thấy trong lòng sôi sục. Cô đã biết điều này từ lâu nhưng khi Dương Nhuệ thốt ra miệng, cô càng sáng tỏ, thông suốt.
"Vâng em biết rồi!" Tô Lạc mím môi, gật đầu.
Dương Nhuệ mỉm cười, đột nhiên giơ tay vỗ vai cô. "Được rồi, em về đi!"
Nói xong, anh quay người đi về phía nhà nghỉ.
Tô Lạc dõi theo bóng lưng người đàn ông, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Buổi tối, thành phố ồn ào và náo nhiệt hơn ban ngày.
Trên đường phố, người và xe cộ đông đúc, ai nấy đều có vẻ bận rộn, tất bật.
Tô Lạc đột nhiên không muốn về nhà, cô quyết định đi thăm bố.
Đến căn hộ bố thuê, mấy ông già đang chơi cờ ở dưới sân nhận ra cô, lớn tiếng hỏi: "Cháu gái, đến thăm lão Tô phải không?"
"Vâng ạ." Tô Lạc lễ phép trả lời.
"Bây giờ buổi tối, ông ấy đi làm chứ không ở nhà."
"Bố cháu đi làm ư?" Tô Lạc cảm thấy hơi kỳ lạ, cô chưa từng nghe bố nhắc đến chuyện này.
"Ừ, ông ấy làm bảo vệ buổi tối, cháu không biết sao?"
Ông Tô xua tay. "Làm gì có chỗ ngủ. Bố ngồi trực ở đây, thỉnh thoảng còn phải đi tuần một vòng nữa."
"Thế sao được? Bố đã nhiều tuổi, làm sao có thể thức thâu đêm?" Tô Lạc chau mày.
Ông Tô cười, đứng dậy vươn vai: "Không sao, ban ngày bố có thể ngủ bù."
"Họ trả bố bao nhiêu một tháng?"
"Một nghìn hai."
"Thấp quá, bố đừng làm nữa." Tô Lạc xót xa trong lòng.
"Bố ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì, ra ngoài làm thuê cũng tốt, ngày tháng sẽ trôi qua nhanh hơn." Ngữ khí của ông Tô có chút thê lương.
Nghe bố nói vậy, trong lòng Tô Lạc nhói đau, cô không biết phải tiếp lời thế nào.
Nhìn thấy hộp cơm trong tay con gái, ông Tô hỏi: "Con gái ngoan mang cơm cho bố đấy à?"
Tô Lạc rất áy náy. "Hôm nay con ăn tối ở ngoài, ăn không hết nên đóng hộp đem về."
"Cơm gì thế?"
"Cơm niêu ạ."
Ông Tô giơ tay sờ hộp cơm. "Vẫn còn ấm này."
"Vâng, con cũng vừa ăn xong, bố có ăn không ạ?" Nhìn ra ý tứ của ông, Tô Lạc chủ động hỏi.
"Có, dù sao bây giờ cũng chẳng bận việc gì." Ông Tô đáp cầm hộp cơm, lấy đôi đũa từ trong ngăn kéo, và từng miếng lớn.
"Bố chưa ăn tối sao?" Tô Lạc hỏi.
Ông Tô hàm hồ đáp: "Chiều nay bố mải chơi bài quên cả thời gian, đến giờ phải đi làm nên không kịp ăn."
"Bố sống một mình càng cần chú ý chăm sóc bản thân." Tô Lạc không nhịn được, cằn nhằn một câu.
Ông Tô gật đầu, loáng một cái đã ăn hết hộp cơm. Tô Lạc lục ví, rút năm trăm tệ nhét vào tay ông. "Lần trước bố kêu đau đầu, có thời gian nhớ đi bệnh viện khám."
Ông Tô gật đầu, bỏ tiền vào túi quần.
"Con về đây, có chuyện gì bố hãy gọi điện cho con, đừng gọi về nhà." Tô Lạc dặn ông.
"Thật ra, bố muốn về thăm cả nhà." Ông Tô tiễn con gái ra cửa, lên tiếng giải thích.
"Chẳng có gì đáng thăm, ngày nào mà chẳng như vậy."
"Chuyện riêng của con thế nào rồi?" Ông hỏi bằng giọng điệu quan tâm.
"Vẫn vậy ạ."
"Con cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, phải chú ý mới được. Bố thấy tòa nhà này không ít thanh niên có tiền, hôm khác bố sẽ tìm hiểu xem sao."
Tô Lạc lập tức cắt lời: "Đừng, bố cứ mặc kệ con, bố đừng làm vậy."
"Được rồi, con không muốn thì thôi." Ông Tô nói.
Hai bố con đứng ở cửa ra vào, Tô Lạc chào ra về: "Bố, con đi trước đây."
Ông Tô đột nhiên hỏi: "Bố nghe nói chỗ ở của ba mẹ con sắp bị di dời, chuyện đó có thật không?"
"Con cũng nghe Tiểu Kiệt nói vậy nhưng không rõ lắm."
"Ờ..." Ông Tô định tiếp tục lên tiếng thì có người từ đại sảnh đi đến, nói: "Phiền hai người nhường lối!"
Hai bố con Tô Lạc vội đứng tránh sang một bên. Hai người đàn ông đi ra ngoài, một người tình cờ chạm mắt Tô Lạc. Ánh mắt anh ta vụt qua một tia ngạc nhiên, sau đó để lộ nụ cười đắc ý.
Tô Lạc nghĩ thầm, đúng là gặp ma giữa ban ngày.
Người đàn ông quay sang ông Tô gật đầu tán thưởng: "Chú làm rất tốt, tôi sẽ bảo công ty cung cấp dịch vụ biểu dương chú."
"Cảm ơn, cảm ơn cậu!" Tuy không hiểu đầu cua tai nheo nhưng ông Tô vẫn nhiệt tình cảm ơn.
"Tòa văn phòng của chúng ta đúng là cần tăng cường công tác quản lý, nhất là ngoài giờ làm việc, không được tùy tiện cho người không liên quan vào trong." Tiêu Kiến Thành nhấn mạnh. Anh ta vốn tưởng Tô Lạc đến tìm mình, bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.
"Anh nói thế là có ý gì?" Tô Lạc chau mày.
Tiêu Kiến Thành liếc cô một cái, thản nhiên đáp: "Có chuyện gì cần gặp thì cô hãy hẹn với thư ký của tôi vào giờ làm việc."
"Tôi đâu phải đến tìm anh." Tô Lạc lập tức phản bác.
Tiêu Kiến Thành tất nhiên không tin, lại nói tiếp: "Có điều về chuyện đồ quyên tặng, chúng ta giải quyết theo trình tự, pháp luật thì thích hợp hơn."
"Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm theo trình tự pháp luật. Với loại người như anh, chẳng có gì để nói cả." Bây giờ, thái độ của Tô Lạc thay đổi hoàn toàn, giọng điệu cũng cứng rắn hơn.
Tiêu Kiến Thành tưởng có thể bắt thóp cô, lập tức hỏi lại: "Nếu đã khôn