XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341169

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.

đến bên ông Tô.
"Tô Lạc, cô không được quan tâm đến ông ta. Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dính đến ông ta cô hãy dọn đến sống với bố cô luôn đi, đừng bao giờ quay về cái nhà này nữa." Bà Nhạc hét lên sau lưng cô.
Đây chẳng khác nào một cuộc chiến tranh, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không chấm dứt. Trong cuộc chiến này, vũ khí tốt nhất chính là con cái. Con cái đứng về phía ai, người đó sẽ thắng cuộc. Mỗi lần dùng sách lược này, bà Nhạc đều giành thắng lợi cuối cùng.
Hồi nhỏ vì sợ hãi, Tô Lạc không dám đứng về phía bố, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác, vì vậy cô vẫn đi tới đỡ bố đứng dậy.
Bà Nhạc tức giận, đi vào nhà đóng sập cửa.
"Bố không sao đấy chứ?" Tô Lạc hỏi.
Ông Tô loạng choạng đứng lên, trên gương mặt vẫn còn đọng vệt nước mắt.
"Vừa rồi Tiểu Kiệt đẩy bố, chân bố bị trật khớp rồi."
"Có đau không ạ? Con đưa bố đi bệnh viện kiểm tra."
Ông Tô thử đi hai bước, cất giọng nhẹ nhàng: "Chân bố vẫn ổn, không cần đâu con."
Tô Lạc phủi bụi trên người ông. "Bố thấy có chỗ nào khó chịu không?"
"Bố không sao."
"Bố cũng thật là... Tự nhiên đến đây làm gì?" Tô Lạc không kìm được lên tiếng trách móc.
Ông Tô không trả lời, chỉ lắc đầu, tập tễnh đi ra ngoài đường. Lúc này, đám đông đã giải tán gần hết.
"Để con bắt xe đưa bố về." Tô Lạc đi theo ông.
Ông Tô vội xua tay, đẩy con gái về phía sau. "Đừng lại gần đừng đi theo bố."
Tô Lạc biết ông lo cô lại bị mẹ mắng nên mới không cho đi theo. Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một chiếc taxi. Tô Lạc vội xông ra đường vẫy xe, đưa bố lên xe rồi rút hai trăm tệ nhét vào tay ông. "Khi nào về, bố hãy đi khám bác sĩ cho yên tâm."
Ông Tô cầm tiền, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Taxi nhanh chóng rời đi, Tô Lạc đứng bên đường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vừa quay người trở vào nhà, cô chợt phát hiện Tiêu Kiến Thành đang khoanh tay đứng ở lề đường đợi cô.
"Có chuyện gì không?" Cô chau mày hỏi.
"Có."
"Chuyện gì?"
Tiêu Kiến Thành giơ tờ năm mươi tệ, nói: "Tiền xe không đủ."
"Sao cơ?" Tô Lạc không còn sức lực, nói năng cũng hòa nhã hơn bình thường.
"Tôi vượt đèn đỏ hai lần, chắc cũng bị phạt bốn trăm tệ chứ chẳng ít."
Tô Lạc nói thật: "Bây giờ tôi chẳng còn một xu dính túi, tháng sau lĩnh lương tôi sẽ trả lại cho anh."
Tiêu Kiến Thành nhét tờ tiền vào tay cô. "Được thôi, cô cứ cầm lấy năm mươi đồng này, khi nào kiểm tra giấy nộp phạt xem mất bao nhiêu, cô trả cho tôi sau cũng được."
"Nhất trí." Đầu óc Tô Lạc đờ đẫn nhưng cô vẫn nhớ còn phải đi dọn bãi "chiến trường" trong sân.
Thấy cô bỏ đi, Tiêu Kiến Thành đột nhiên lắc đầu. "Tôi sẽ về phản ánh với công ty cung cấp dịch vụ. Bố cô tuổi tác đã cao, không thích hợp làm bảo vệ."
"Tại sao?" Tô Lạc lại tỏ ra sốt ruột.
"Nhân viên bảo vệ có trách nhiệm bảo đảm sự an toàn cho chúng tôi, bố cô chẳng có sức chiến đấu gì cả, thế sao được?" Khóe miệng Tiêu Kiến Thành ẩn hiện ý cười. "Mời cô làm bảo vệ còn tốt hơn, đủ ác chiến, có thể mắng người, cũng có thể đánh người, đúng là toàn diện thật."
Tô Lạc không để ý đến mấy câu chế giễu của anh ta, vội lên tiếng: "Bố tôi rất có trách nhiệm với công việc, sức khỏe của ông cũng chẳng có vấn đề gì, hôm nay chỉ là tình huống đặc biệt."
Tiêu Kiến Thành tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ. "Tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng không tốt, tôi phải nói với bọn họ mới được." Vừa dứt lời, anh ta liền đi về phía ô tô của mình.
Nghĩ đến chuyện nếu mất công việc này, tình hình của bố sẽ càng tồi tệ, Tô Lạc đành đi theo Tiêu Kiến Thành, cất giọng thành khẩn: "Tiêu Tổng, mong anh suy nghĩ lại. Bố tôi rất trân trọng công việc này. Với tuổi tác của ông, tìm việc làm cũng không dễ dàng."
Tiêu Kiến Thành mở cửa xe, bỗng nhiên quay đầu, nói với Tô Lạc. Không cho tôi nói, cũng được, nhưng có một điều kiện...
"Điều kiện gì?" Tô Lạc hỏi, trong lòng đã đoán ra đáp án.
Tiêu Kiến Thành quả nhiên cất giọng từ tốn: "Tối nay cùng tôi uống rượu."
Tô Lạc nhìn người đàn ông trước mặt. Nếu là lần đầu gặp anh ta, chắc cô sẽ thừa nhận đối phương là hình mẫu lý tưởng của các rô gái, ngoại hình ổn, gia thế tốt... Nhưng không may, cô đã biết rõ dưới bộ mặt tuấn tú đó chỉ là vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.
"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Tô Lạc lắc đầu.
Tiêu Kiến Thành có chút bất ngờ. "Không đi? Vậy tôi..."
"Tùy anh." Không để đối phương nói câu uy hiếp, Tô Lạc cắt ngang lời anh ta rồi quay người đi về nhà.
Vừa vào đến sân, đúng lúc bà Nhạc đang cầm chổi đi ra, chỉ vào mặt cô mắng nhiếc: "Tôi nuôi cô bao nhiêu năm, không ngờ lại nuôi một đứa "ăn cháo đá bát". Ông già đó vừa đến, cô liền ngả về phía ông ta. Sớm biết vậy, năm xưa tôi đã giao cô cho ông ta, để ông ta nuôi cô, xem cô có bị con tiện nhân đó đánh chết không? Tôi cố sống cố chết nuôi hai chị em cô lớn khôn, chẳng được lợi lộc gì. Bây giờ, cô vẫn còn ăn uống của tôi, vậy mà dám đi bênh vực ông ta. Cô đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa, nhìn thấy cô là tôi bực bội, cô mau cuốn xéo cho khuất mắt tôi..."
Thật ra những lời trách mắng này là chuyện cơm bữa, Tô