
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341215
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1215 lượt.
àm sao anh dám khẳng định anh xuất hiện thì tình hình không trở nên tệ hại hơn? Nếu lúc ấy Tôn Viêm Thần với anh nháo dữ hơn, chẳng phải đã không thể có kết quả tốt sao. Hơn nữa anh làm như thế, không nghi ngờ gì là anh đã chống đối Tôn Viêm Thần, anh ta là người thừa kế sau này của Tôn gia, nếu anh ta muốn gây khó dễ cho anh, chỉ sợ anh cũng sống không yên nhỉ?”
Húc Nghiêu điều chỉnh tay lái: “Không phải còn Mộ Tòng An ở đây à, hai chúng ta có thể náo được sao?”
Cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, Lăng Vi đang định tiếp tục hỏi, lại thấy xe đã rẽ vào một con đường không lớn mấy, cô ngồi thẳng dậy: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Cô thật là, bây giờ mới hỏi, không thấy quá muộn sao?” Húc Nghiêu hài hước nói.
Bàn tay cầm khăn ướt của Lăng Vi run run, cô cười nói: “Nếu anh muốn làm gì tôi, tôi tuyệt đối không dư hơi thừa sức phản kháng đâu, phản kháng anh một chút cũng không có lợi gì, với lại anh cũng không phải kẻ ăn thịt người.”
Húc Nghiêu đạp thắng xe, bất đắc dĩ cười: “Cô không biết đàn ông đều có nhu cầu sinh lý sao? Cái này không thể gọi là ham thịt người, càng không thể như cô dùng lý trí mà phân tích, cho nên sau này nếu ở cùng với đàn ông thì để ý đi, nhất là lúc trời tối nhem thế này…”
Lăng Vi tỉnh táo lại, trong đầu cô nhớ lại đêm đó cùng Diệp Trúc uống rượu say, cô ấy đã nói “Vi Vi, cậu nhớ kỹ ngàn vạn lần buổi tối đừng có cùng đàn ông đi ra ngoài, cho dù anh ta có nghiêm chỉnh bao nhiêu, buổi tối đến thì cũng sẽ hóa lang biến sói làm mấy chuyện không bằng cầm thú.” Cô không khỏi nở nụ cười.
Húc Nghiêu xuống xe, đẩy cửa thủy tinh của cửa hàng, trên cửa viết ba chữ “Tuyết Lam Cư” to lớn, nhìn từ bên ngoài, bên trong treo vài bộ quần áo thủ công rất đẹp. Tên nơi này rất văn mỹ, Lăng Vi đoán chủ cửa hàng nhất định phải là một cô gái ưu nhã.
Chỉ chốc lát sau, Húc Nghiêu ra ngoài, đi theo là một cô gái nhỏ gầy khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo T-shirt không tay với quần jean cực ngắn, trông rất đẹp. Đặc biệt nhất là đôi mắt tràn đầy linh khí và sức sống.
Cô gái nhỏ nhìn thấy Lăng Vi, trong mắt thoáng qua một tia sáng tìm tòi nghiên cứu, không thể nói là âm u nhưng tuyệt không hiền lành. Lòng cảnh giác của Lăng Vi nổi lên, trự giác của phụ nữ đôi khi rất chính xác.
“Chào chị Vi Vi, em tên là Tiêu Tuyết Lam, chị gọi em tiểu Lam là được rồi. Vào trong ngồi chút đi, em nghe Húc Nghiêu nói quần áo chị bị hỏng, để em lo. Em nói cho chị nghe, chỗ em không bao giờ thiếu quần áo cả, kiểu dáng gì cũng có…” Cô gái nhỏ này thông minh lanh lợi, miệng lưỡi đến mức khiến Lăng Vi bội phục, làm cô nhớ tới lúc mình mở cửa hàng ở Belfast, cô chưa bao giờ nhiệt tình với khách hàng như vậy. Bỗng nhiên, trong đầu Lăng Vi chợt hiện lên hình ảnh chiếc điện thoại của Húc Nghiêu hôm đó hiện lên mấy chữ “tiểu Lam thân mến”, không phải là cô gái này đó chứ?
Lăng Vi cẩn thận nhìn bọn họ, tiểu Lam so với cô tưởng tượng nhỏ hơn một chút, đứng cùng chỗ với Húc Nghiêu, anh cứ như trâu gà gặm cỏ non ấy.
Húc Nghiêu không cần mời đã tự động ngồi lên một chiếc sofa bằng vải bố, tiện tay lật xem tạp chí trên bàn, còn tiểu Lam thì chọn một cái sườn xám và một chiếc áo đầm cho Lăng Vi thay, cô nhóc đưa tay đón chiếc áo khoát của Húc Nghiêu: “Chiếc áo này em cầm giúp chị, chị vào trong thay quần áo đi.”
Lăng Vi chọn chiếc đầm màu trắng, bởi vì cô cũng đã từng may quần áo, thấy được chiếc sườn xám kia làm vô cùng tinh xảo, phía trên thêu tiên hạc và mây không phải vài tháng là không thể xong, còn có khảm tâm hoa cài rất phức tạp, cắn xén, sửa may viền, bộ sườn xám này chỉ sợ là tâm huyết của người thợ.
Lúc thay quần áo xong đi ra, Lăng Vi cố ý như vô tình hỏi tiểu Lam: “Trong cửa hàng này quần áo thật đặc biệt, không giống như do nhà may sản xuất.”
Tiểu Lam tự tin nhướng mày: “Chỗ này một cây kim một sợi chỉ đều do em và bạn bè tự tay làm.”
Lăng Vi không thể không giật mình, tiểu Lam quả thật rất hoạt bát, lúc nhìn thấy cô nhóc Lăng Vi tuyệt đối không ngờ cô nhóc sẽ kiên nhẫn cầm kim may vá. Quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài.
Lăng Vi nở nụ cười: “Trước đây chị cũng từng may quần áo, chị biết việc này tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, vậy việc học của em thì sao? Có bị ảnh hưởng không?”
Tiểu Lam nghiêng đầu nhìn Húc Nghiêu ngồi trên ghế sofa: “Em thôi học mấy năm rồi, nhìn tên ngốc đằng kia xem, trước đại học anh ấy phải học hành trong nghèo khó đó.” Cô nói như hiển nhiên, đáy mắt tràn ngập hài hước và đùa cợt.
Húc Nghiêu không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ là theo trực giác nhìn qua hướng này: “Hai người đang nói gì tôi đó?”
Lúc đi, tiểu Lam kéo Lăng Vi lại, nhỏ giọng hỏi: “Chị Vi Vi, chị với Húc Nghiêu quan hệ thế nào vậy?”
Lăng Vi suy tư một chút: “Trước mắt, không phải là kẻ thù.”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, cười thầm.
Nhìn Húc Nghiêu lái xe đi xa, tiểu Lam bật cười: “Ông anh à, lần đầu tiên mang phụ nữ đến chỗ em, có dụng ý gì đây? Nếu em đem chuyện này nói cho người nhà anh biết, bọn họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Thật là khiến người ta hiếu kỳ mà.”