The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Mặc Tử 1123

Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341748

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1748 lượt.

o thời gian ngủ trưa lúc học nhà trẻ, kết quả chạy đến chơi cầu trượt ở dưới lầu bị hiệu trưởng bắt được phạt đứng cũng đã nói cho anh rồi! Tại sao anh có thể không biết xấu hổ cái gì cũng không nói? Mau nói chút chuyện xấu khi anh còn nhỏ đi!”
“Ôi, xem dáng dấp em dịu dàng ít nói, không ngờ khi còn bé lại ‘da’* như vậy!” Long Tuyền tiếp tục cố ý không nói về mình, nhưng dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Lâm Lung chỉ có thể chấp nhận.
*Da: Da ở đây là bì, mà bì thì trơn nhớt. Ý Long Tuyền muốn nói là chị bướng bỉnh, nghịch ngợm, lì lợm đấy ạ. Có những nơi sẽ mắng trẻ con là nhây ra. Ở đây cũng có nghĩa như vậy ^^
“Lúc anh còn nhỏ…” Anh trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói chuyện cũ của mình: “Khi anh học lớp hai, mồng một đầu năm đi ra ngoài xem bắn pháo hoa với anh trai, anh ấy đuổi theo pháo hoa nên không để ý đến anh, anh liền lặng lẽ chạy đến chỗ rất xa để xem. Sau đó, lạc mất.”
“Hả? Lạc mất?” Lâm Lung bỗng nhớ lại lúc xem mắt anh đã từng nói đến chuyện được cảnh sát cứu. Cô chợt hiểu ra, cười nói: “Sau đó lại được chú cảnh sát đưa về nhà, bị cha mẹ phạt đứng?”
“Không có phạt đứng, là bị lừa bán.” Long Tuyền dùng giọng nói bình tĩnh nói lại chuyện cũ bi kịch nhất của bản thân mình: “Có liên luỵ đến rất nhiều vụ án mạng lớn, thật ra thì cuối cùng anh được cảnh sát vũ trang giải cứu, khi đó liền có ý niệm đi làm lính. Cho nên hiện tại vẫn không thay đổi con đường này, tiếp tục bước đi.”
Lừa bán?! Lâm Lung kinh sợ đến ngây người. Nằm mơ cii cũng không nghĩ rằng bạn trai của mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, kinh nghiệm truyền kỳ. Cô vẫn cho rằng chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết là thần kỳ nhất, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Cô nuốt nước miến, cố gắng tìm về giọng nói của mình, tiếp tục hỏi: “Vậy, khi được giải cứu thì mấy tuổi? Được cứu như thế nào?”
“Cũng là mùng hai, vào mùng một anh tự gọi điện thoại nặc danh báo cảnh sát, bọn họ bày kế hoạch, một năm sau mới có thể tung lưới bắt hết.” Long Tuyền cảm khái lắc đầu một cái, tựa hồ ghét bỏ tốc độ của đối phương quá chậm, tay chân không đủ nhanh nhẹn.
“Vậy, nếu anh đã có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, vậy tại sao không trực tiếp đến đồn cảnh sát yêu cầu bọn họ đưa anh về nhà?” Lâm Lung rất là nghi ngờ.
“Chuyện này rất dài dòng. Lúc ăn cơm sẽ kể cho em.” Nói xong Long Tuyền gọi taxi, sau đó đưa Lâm Lung đến một nơi gọi là “phố bánh bao”.
Thật ra lúc đầu phố bánh bao có tên là vườn Ngọc Tuyền, là một trong 12 cảnh “Ngọc Tuyền Nguyệt Dạ” ở Đằng Xung. Cảnh cổ đã không còn tồn tại, nhưng người hiện đại đã sửa nó khiến nó trở nên sáng rỡ không giống như xưa.
Đi trên đường đá xanh xưa cũ, bốn phía là kiến trúc giả gỗ cổ lịch sự tao nhã, cây cối xanh um tươi tốt, hành lang uốn khúc, cầu nhỏ dòng nước tinh xảo, cá chép bơi lội cùng với guồng nước xoay tròn kẽo kẹt, một loại nhàn nhã thoải mái dễ chịu tự nhiên nảy sinh.
Long Tuyền quen việc dễ làm dẫn bạn gái đi vào một cửa hàng nhỏ được làm bằng gỗ, ngồi vào một chiếc ghế giả cổ, anh dùng giọng nói địa phương gọi thức ăn: “Hai chén đại cứu giá, một phần đại lát cắt, một tông bao xào, một tông bao nấu cá, gà đàn tử, trứng gà lá hương thung chiên, canh rồng vượt biển, trước như vậy đã.”
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Long thiếu bắt đầu kể chuyện xưa của mỗi món ăn cho Lâm Lung nghe.
Chân giò hun khói, trứng gà, nấm hương, cà rốt, cà chua xào lăn và hai bát mồi xào sắ hương vị đủ cả được đặt trước mặt họ. Đây chính là đại cứu giá lớn, thật ra thì chính là mồi xào đặc sắc của Đằng Xung, truyền rằng Đại hoàng đế Chu thời Minh trong lúc chạy trối chết, vì đói khổ lạnh lẽo nói “đây chính là đại cứu giá!” Vì vậy mà được đặt tên.
Đại lát cắt là tai heo được cắt mỏng như cánh ve, nhìn vào rất có cảm giác, nhai vào thì vừa dai vừa giòn.
Tông bao không phải bánh chứng, mà là nụ hoa trên cây cọ, những nơi khác có vị đắng, chỉ có Đằng Xung này là thơm ngon; cá bạc, có câu nói “tháng ba hoa đào rơi xuống sông, cá bạc nổi lên béo mà ngon”. Tóm lại, là món ăn ngon.
Thấy từng con sâu tham ăn của Lâm Lung bị lôi ra, sau đó bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến. Thật ra thì cô muốn nghe chuyện xưa của Long thiếu, đáng tiếc kinh nghiệm thê thảm như vậy, dù lòng có ngứa ngáy, muốn hỏi cũng không thể đâm vào vết sẹo của người ta, chỉ có thể chờ chính anh mở miệng mà thôi.
Lâu sau mới nghe thấy Long Tuyền cười nói: “Được rồi, không kích thích sự thèm ăn của em nữa, kể chuyện cũ.”
Lâm Lung vội vàng dựng lỗ tai lên, làm bộ như rửa tai lắng nghe.
“Lúc còn nhỏ thân thể anh thấp bé, lúc bị bắt cóc mới 8 tuổi, có thể nhớ được mọi việc rồi. Nhưng người khác vẫn cho rằng anh mới chỉ 5,6 tuổi, không tính là quá lớn.” Long Tuyền vừa chậm rãi ăn cá, vừa giải thích: “Dù anh không nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ cha mẹ và anh trai của mình. Dù lúc đầu cha mẹ nuôi đối với anh rất tốt, anh cũng không quên ý niệm phải về nhà. Khi đó anh ở tại một thôn nhỏ tương đối khép kín, hai năm đầu cũng không thấy cảnh sát, anh không dám cầu cứu với mọi người. Sau đó mới phát hiện trong