
Tác giả: Mặc Tử 1123
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341746
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1746 lượt.
ên cạnh anh.”
Long Tuyền cảm thấy trái tim mình rung lên, giống như cây lục bình bỗng nhiên tìm được đất đai thích hợp với bản thân, giống như chuyến tàu đêm có thể gặp được ngọn hải đăng định vị ở phía xa… Cảm giác này thật sung sướng.
“Em cần phải suy nghĩ kỹ càng, khi anh trỏ về sẽ đánh báo cáo kết hôn, chờ báo cáo nộp lên thì sẽ không thể trả lại. Đời này kiếp này, không bao giờ buông tay.” Đứng trong nghĩa trang liệt sĩ, Long Tuyền nói ra lời thề thuộc về riêng anh.
“Không lui bước!” Lâm Lung nói xong, nhìn về phía rừng bia ở phía trước: “Yên tâm đi, có rất nhiều anh hùng liệt sĩ chứng kiến!”
“3346…” Long Tuyền cười nhẹ một tiếng, anh tiến lên hai bước ôm chặt Lâm Lung vào trong ngực: “Chúng ta có 3346 tướng sĩ chứng kiến.”
Nhiều Năm Tìm Kiếm, Duyên Đến Là Em
Sau khi rời khỏi công viên tưởng niệm, hai người xác định trọn kiếp này vô cùng thân mật nắm tay nhau đi tới thác nước ở vùng lân cận.
“Thác nước này nổi tiếng như vậy, xem ra cũng thật bình thường. Còn không có cảm giác bằng cầu Thái Cực, đình Quan Bộc.” Đối với người đã đi du lịch không ít danh lam thắng cảnh như Lâm Lung mà nói, l-q/d thì thác nước này cũng không hùng vĩ, phong cảnh xung quanh cũng không được xem là xuất sắc. Chỉ kỳ lạ vì nó là thác nước nằm ở trong núi lửa giữa thành phố mà thôi.
Mặc dù bình luận như vậy, nhưng trên gương mặt cô vẫn là vẻ mở cờ trong bụng, đơn giản vì tâm tình cô vẫn còn phơi phới đắm chìm trong một màn hai người đính ước kia.
“Đó là vì chúng ta tới không đúng lúc.” Long Tuyền vuốt tóc Lâm Lung, cười giải thích: “Em nhìn xem, bốn phía hơi nước mông lung, khi có mặt trời sẽ thấy được cầu vồng. Nhưng bây giờ sắc trời không tốt, núi non cũng không thích hợp.”
*Chái nhà: Theo sách Tiếng Việt dành cho người nước ngoài có một đoạn trích miêu tả ngôi nhà cổ của người Việt Nam như sau: Nhà 3 gian 2 chái ( hoặc 5 gian 2 chái), gian ở giữa là nơi thờ cúng, 2 gian bên cạnh có 2 giường hoặc phản để đàn ông trong nhà hoặc khách ngủ. 2 chái là 2 phòng nhỏ ở 2 đầu nhà. 2 chái tối và nhỏ hơn 3 gian giữa, là nơi để đồ đạc, thóc lúa và là phòng ngủ của gia đình.
**Tuyền thanh đáo chẩm nguyệt sơ thượng; sơn bắc nhập môn vân dữ lai: Câu đối này có thể hiểu là: đầu tháng tiếng suối lên, mây màu cùng đến cửa.
“Tiếng nước suối trên đài Long Quang! Rất có ý tứ, hì hì. Đúng không, Long, Tuyền~~?” Cô nương Lâm Lung cười hì hì chỉ vào tảng đá được khắc chữ: “Nơi này thật có duyên với anh!”
“Thuần túy là gò ép, duyên phận phải xem em nghĩ thế nào, rõ ràng là hai chuyện không liên quan, chỉ cần em cẩn thận tìm, bất cứ tình huống nào đều có thể thấy chỗ tương tự hoặc điểm liên hệ.” l-q9d Long Tuyền khẽ cười lắc đầu một cái, cho dù kiên cường độc lập như nào thì cũng vẫn chỉ là một cô gái, thấy cái gì đều áp đặt lên người hoặc vật mình thấy hứng thú.
“Thật sao?” Lâm Lung suy nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên phì cười: “Nếu nói như vậy, anh cùng với ông chú Sơn Nỗ bị bắt ở Nộ Giang cũng coi như có duyên?”
“Đó là đương nhiên.” Long Tuyền không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Hắn ta bị tự tay anh bắt, đó không phải là ‘duyên’ sao? Nghiệt duyên! Tại sao em lại nhớ tới hắn?”
“Bởi vì bỗng nhiên nghĩ đến hai chúng ta rất có duyên.” Cô hơi ngượng ngùng trả lời: “Vốn cho rằng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, lại không ngờ sẽ gặp ở Nộ Giang. Nếu như không có lần gặp đó, chúng ta có thể…” Có thể hoàn toàn không có cơ hội nở hoa kết trái.
Long thiếu cắt đứt lời nói của Lâm Lung, nói như chém đinh chặt sắt: “Không có gì là ‘có thể’, ‘nếu như’. Hiện tại chúng ta đã ở bên nhau!”
Lâm Lung nghẹn, đề tài lãng mạn như vậy, sao lại phải dùng giọng nói như hô khẩu lệnh để nói? Lại nói, cô vẫn luôn tò mò, Long Tuyền là chòm sao Song Ngư lãng mạn mơ ước, tại sao lời nói và cách làm việc của anh luôn quả đoán trước sau như một như vậy. Nghĩ thế, Lâm Lung quyết định nói ra nghi ngờ của mình.
“Tính cách của một người chỉ dựa vào chòm sao là biết?” Long Tuyền buồn cười lắc đầu một cái: “Cũng không phải sống trong chân không, tính tình yêu thích có khi là trời sinh, có thứ lại không thoát li được quan hệ với sự trưởng thành và kinh nghiệm.”
“Nói đúng!” Cô nương Lâm Lung đồng ý gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vì vậy, có phải anh nên liệt kê một số ví dụ thực tế đã từng trải qua trong quá trình trưởng thành, để chứng minh vì sao tính cách của anh lại quẹo vào một con đường khác?”
Thì ra đi một vòng, lại đợi anh nhảy vào bẫy rập ở chỗ này? Long Tuyền chợt hiểu, nhưng không trả lời trực tiếp, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Kinh nghiệm trưởng thành? Nhất thời không nhớ nổi có gì đặc biệt, về sau sẽ từ từ nói cho em biết. Em đói chưa? Đi, chúng ta đi ăn cơm tối, dẫn em đi đến nơi rất đặc sắc.”
“Này, sĩ quan đại nhân, đừng cố ý chuyển đề tài!” Lâm Lung bị anh nắm tay kéo đi về phía ngoài khu du lịch, trong cảm giác quả thật có hơi đói, đồng thời cô vẫn nhất quyết không tha yêu cầu: “Phải công bằng chút chứ. Ngay cả chuyện nói dối đi nhà vệ sinh và