
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1343775
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3775 lượt.
lúc đầu ta chỉ là kinh diễm, chấn động vì nhan sắc của nàng, thì sau khi cướp được nàng, bản tính của nàng lộ ra không giấu diếm, đã làm ta động lòng.
Nàng một lòng muốn trốn thoát, sao có thể được? Lúc đầu ta chẳng thèm bận tâm, trên thuyền nàng đã trốn đi hai lần, mỗi lần bắt nàng về, nàng đều cao ngạo ngẩng đầu như không có chuyện gì xảy ra, thật là vô cùng đáng yêu.
Mà những phương pháp nàng bỏ trốn lại nhiều vô cùng tận, chỉ cần rời nàng đi một chút, là lại thấy ngay pháo hiệu của Ô y kỵ, khiến ta không khỏi đau đầu. Giận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn vào mắt nàng lại chẳng thể ra tay. Từ trước đến nay chỉ có ta làm người khác phát điên, không ngờ lại chẳng làm gì được nàng.
Đi xuyên qua rừng thẳm, nàng ép ta không có lấy một phút nghỉ ngơi. Ta có hàng trăm hàng ngàn cách giày vò nàng, nhưng một lần rồi lại một lần mềm yếu để nàng đạt được ý đồ.
Dáng vẻ đắc ý của nàng khiến ta vừa yêu vừa hận. Ốm rồi cũng không quên phát tín hiệu, ta lại vừa thương vừa hận. Ta đội trời đạp đất, ngạo mạn kiêu hãnh, nhưng lại cam tâm bị nàng "bắt nạt".
Thì ra yêu một người là như vậy. Không có bất cứ điều kiện gì, chỉ một lòng muốn bảo vệ nàng, nâng niu nàng trong tay, chỉ mong trong lòng nàng đoái hoài đến ta một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Ta vì nàng mà trở mặt với đại ca, nhìn nàng mất tích trong đêm tối, nhìn quân sĩ nơi biên ải bị Lưu Giác tấn công, ta vừa tức giận, vừa hối hận, vừa đau khổ. Ta thề nếu bắt được nàng, ta sẽ đem nàng làm con tin. Nhưng khi bất ngờ bắt được nàng ở Y Long thành, ta chỉ cảm thấy yêu. Lên đến sơn trại, nhớ lại lời thề của mình, nhớ lại Lưu Giác càn quét thành trì Trần quốc, không quản ngày đêm đem quân tiến thẳng vương cung bắt cóc phụ vương, mối hận diệt quốc nhắc ta tuyệt đối không được mềm lòng với nàng.
Đêm trên núi yên ắng tĩnh mịch, ta nghe thấy tiếng hét thất thanh của nàng trong địa lao. Ta không biết đó là thật, hay là mộng ảo. Ta vội vã chạy tới địa lao, không kịp cầm theo chìa khoá, ta phá vỡ cửa lao xông vào. Nhìn thấy con rắn đang nuốt con chuột, cánh tay ta chợt nổi da gà.
Nàng co người sau cánh cửa, vẫn đang kêu thét, âm thanh như mũi kiếm đâm thẳng vào tim ta. Ta ôm nàng về phòng, không ngừng tự trách mình. Cho dù là mối cừu hận trời bể, ta vẫn không đành lòng.
"Nhị điện hạ, Lưu Giác đã bao vây toàn bộ Hắc Phong trại, chỉ cần chúng ta nắm Thanh La công chúa trong tay, tất có thể ép Lưu Giác lui binh, thậm chí có thể ép hắn ký điều ước đình chiến, để Ninh quân rút khỏi Hạ quốc của ta!" Trên gương mặt kiều diễm của Thương Tà chứa đầy hận ý.
Muốn đem nàng làm con tin? Ta trầm mặc không nói.
"Nhị điện hạ, ta muốn hạ độc trên người cô ta, nếu như quân Ninh tấn công, vậy thì đẩy cô ta ra cửa trại. Cho dù Lưu Giác bất chấp, tấn công Hắc Phong trại, ta cũng muốn hắn cứu về được một cô công chúa mình đầy chất độc. Nghe nói Ly vương và Bình Nam vương coi cô công chúa này như châu ngọc, hãy để bọn chúng nhìn thấy người con gái chúng yêu thương đau đớn mà chết ngay trước mắt, lực bất tòng tâm, khi đó chúng sẽ phải hối hận vì đã đem quân đến Hạ quốc của ta."
"Không được!", ta buột miệng, lại nghiêm mặt nói: "Đại trượng phu sao có thể dùng thủ đoạn đó đối với một người con gái? Nếu là binh sĩ giáp trận trên chiến trường, dựa vào thực lực, sinh tử tuỳ mệnh, dù Sở Nam này có bại cũng không có lời nào để nói. Ngươi đem nàng làm con tin uy hiếp Lưu Giác, ép hắn lui binh không tấn công sơn trại cũng được rồi, cớ gì phải hạ độc nàng ta?"
Thương Tà cười lạnh: "Nhị điện hạ, đây không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc, đừng quên, Trần quốc đã mất, ngươi phải dựa vào Hạ quốc của ta, ở nơi này ta mới là thủ lĩnh!"
Ta nổi giận: "Trần quốc diệt vong, nhưng thể diện Sở Nam vẫn còn, vậy xin cáo từ!" Chuyện của nước ta ta sẽ tự dựng binh khởi nghiệp, ăn nhờ ở đậu lại còn phải dùng đến phương thức này, tuyệt không phải chuyện Sở Nam ta có thể làm!
Đêm đó, ta triệu tập hai mươi tử sĩ dưới trướng, đem theo Thanh La ra đi. Thương Tà đem quân vây chúng ta lại: "Nhị điện hạ nếu không muốn liên minh với Hạ quốc, tự mình rời đi, Thương Tà tuyệt không ngăn cản. Nhưng, ngươi không thể đem theo Thanh La công chúa!"
"Ha ha! Nực cười, người Sở Nam ta muốn đem theo, ngươi nói không được là không được sao?" Ta không thể để Thanh La rơi vào tay hắn, nắm tay nàng thấp giọng nói: "Nàng theo ta xông ra ngoài!"
"Bọn chúng rất đông!"
Đáy lòng bỗng dưng ấm áp, nàng lo lắng cho ta! Nhiệt huyết dâng cao, ta hú lên một tiếng dài, rút kiếm cùng với những tử sĩ dưới trướng mở đường máu thoát thân.
Những tử sĩ đó đều là những người tận trung với ta, với Trần quốc. Không một người nào hoài nghi quyết định của ta, mở đường máu bảo vệ ta đưa Thanh La rời khỏi Hắc Phong trại.
Bên người ta vốn có hai mươi tử sĩ đồng hành, đến giờ chỉ còn lại mình nàng. Ta nắm chặt tay nàng, dưới đáy hang chướng khí bốc lên đen kịt, khí lực của ta đã tận, chướng khí tràn vào ngực khiến ta nôn nao, trước mắt tối sầm, ta gục xuống. Ta không buông tay nàng ra, nếu như có thể chết c