
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1343769
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3769 lượt.
bên cạnh ta, ta vẫn không mở mắt. Khẽ cau mày, hình như Cố Thiên Lâm càng ngày càng to gan, không những dám gọi thẳng tên ta, cũng không thèm để ý đến tâm trạng của ta. Trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy với nàng ta, ta không muốn trách mắng nàng, nhưng phải nói thế nào để nàng ta không quấy rầy ta nữa?
Bên gáy vừa lạnh vừa đau, toàn thân đột nhiên tê cứng, không thể mở miệng. Ta tức giận mở mắt, nàng ta dùng cái gì để khống chế ta? Nàng ta đâu biết võ công, còn nữa, ai cho phép nàng ta to gan như vậy? Lại dám khống chế ta?
Mắt bỗng tối sầm, một dải khăn lụa đã bịt kín mắt ta.
Trong lòng ta nổi sóng, Cố Thiên Lâm này muốn làm gì? Nàng ta muốn giết vua sao? Không, không thể, nàng ta yêu ta, ta chính là ông trời của nàng, ai làm hại của ta một sợi tóc, nàng ta sẽ đòi mạng người đó, nàng ta tuyệt đối không hại ta!
Tâm dần tĩnh lại, ta đợi xem Cố Thiên Lâm sẽ làm gì tiếp theo.
Một mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng toả ra. Ta cảm thấy nàng đi đến trước mặt ta.
"Tử Ly, xin lỗi nhé. A La nói, nếu không khống chế chàng, chàng nhất định sẽ không cho phép." Giọng nàng ta dịu dàng mềm mại, không hề có chút sợ hãi.
Ta nghe nói là chủ ý của A La, vừa tức vừa gấp, lẽ nào nha đầu kia dám dạy hoàng hậu cưỡng bức ta? Suy nghĩ này vừa bật ra trong đầu, liền âm thầm quyết định, nếu Cố Thiên Lâm thực dám làm như vậy, ta sẽ phế nàng ta! Mặc kệ Cố tướng và Thiên Tường, dám khi quân, nếu không trừng trị sao có thể tạo uy? Nếu như đám nữ nhân trong hậu cung đều bắt chước theo, vậy ta chết chắc.
Đang nghĩ vậy, trên người bỗng thấy lạnh, nàng ta quả nhiên đã cởi vạt áo ta ra. Ta bỗng hiểu tại sao nàng ta lại bịt mắt ta lại. Nàng ta không dám, không dám nhìn vào mắt ta. Ta rất muốn cười, nhưng lại không thể cười được. Nàng ta đã tính toán đến tất cả, bịt đôi mắt là nơi duy nhất ta có thể bộc lộ tâm tư.
Một đôi tay ấm xoa bóp da thịt ta, sờ soạng chỗ này chỗ kia. Ta là một người đàn ông bình thường, sao có thể không có phản ứng gì? Ta hít mạnh một hơi dài, muốn vận công đè nén luồng nhiệt khô nóng ấy. Không ích gì, đan điền như trống rỗng.
Trước ngực, dưới bụng, trên vai, sau lưng, nàng ta đều sờ khắp lượt. Ta thật muốn vùng dậy giết chết nàng ta.
Bỗng trên người truyền đến một cảm giác tê tê nhoi nhói, từng tí từng tí một, Cố Thiên Lâm đang thả hàng ngàn con trùng trên người ta hay sao? Cắn ta từng vết một?
Cảm giác khô nóng lập tức biến mất. Theo đó là cảm giác tê xót, lại có chút dễ chịu. Ta mơ hồ cảm thấy buồn ngủ. Dù gì ta cũng chẳng làm gì được, đến đâu hay đến đấy vậy. Nghĩ vậy, ta dần dần thiếp đi.
Ta đang ngồi trên ghế, trong cơn mơ màng, nàng ta nhẹ kê đầu ta lên lưng ghế phía sau, hình như thế này dễ chịu hơn nhiều.
Không biết là đã bao lâu, ta tỉnh giấc, cơ thể đã có thể cử động, trước mắt vẫn tối đen. Ta giật dải băng bịt mắt, thấy xiêm áo đầy đủ, không nhìn ra có gì bất thường. Nếu không phải dải băng bịt mắt vẫn còn đó, ta còn hoài nghi mình đang nằm mơ.
Ta giơ cánh tay lên ngắm nghía, kiểm tra lại cơ thể, không tìm ra có gì khác lạ. Rốt cuộc Cố Thiên Lâm đã làm gì ta? Chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại tinh thần như sảng khoái hơn nhiều.
Ta muốn đi tìm Cố Thiên Lâm hỏi cho rõ ràng, đi được vài bước lại dừng lại. Chẳng phải nàng ta muốn ta đi tìm nàng ta sao? Hừ, ta không thèm.
Ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhẩm tính ngày tháng, còn ba ngày nữa mới đến lúc phải đến Ngọc Phượng cung. Ta cười, ta lại không đợi được ba ngày ư? Dù cực kỳ tò mò, muốn biết A La đã dạy Cố Thiên Lâm những gì, ta vẫn cố nhịn.
Trong ba ngày này, Cố Thiên Lâm cũng không xuất hiện trước mặt ta. Ta cười lạnh, định lạt mềm buộc chặt, tưởng như vậy có thể làm ta yêu nàng ta hay sao? Ta hận nhất là người ta giở thủ đoạn với ta, huống hồ lại là nàng ta.
Ba ngày sau, ta nghênh ngang mang theo người hầu tới Ngọc Phượng cung. Cố Thiên Lâm dẫn theo một cung nhân nghênh đón ta:
"Hoàng hậu miễn lễ!" Ta cố ý tiến lên phía trước vài bước, đưa tay đỡ nàng ta dậy.
Cố Thiên Lâm mặc một bộ váy màu thiên thanh, thịt da như ngọc. Nàng ta không đeo trang sức đầy đầu, chỉ dùng một cây trâm hình hoa ngọc lan gài nhẹ mái tóc lại. Thân hình vẫn yểu điệu như vậy, nói thật, mỹ nữ mà các nước chư hầu tiến cống còn lâu mới có được vẻ diễm lệ của nàng ta. Phong thành song tuyệt năm xưa quả là danh bất hư truyền.
"Thần thiếp đã chuẩn bị những món hoàng thượng thích ăn, còn có một bình Ly nhân tuý do tẩu tẩu của thần thiếp đích thân ủ nữa." Trước mặt người khác nàng ta sẽ không gọi tên ta, nhưng ta biết, dùng bữa xong, nàng ta sẽ cho cung nữ lui hết, cười cười mà rằng: "Tử Ly, cùng tấu với Thiên Lâm một khúc được không?"
Bị nàng ta gọi là Tử Ly, tim ta đập thình thịch, nhớ tới mối thâm tình của nàng, không nhẫn tâm trầm mặt lại. Hoà tấu với nàng ta một khúc xong, nàng sẽ đích thân dâng trà lên, đây là tiết mục cuối cùng rồi. Ta luôn kiên nhẫn thực hiện hết những tiết mục này, sau đó dịu dàng nói: "Quả nhân còn nhiều chuyện phải xử lý, hoàng hậu nghỉ sớm đi!"
Vậy là, dưới sự đưa tiễn của Cố Thiê