Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Kỳ Ngộ

Duyên Kỳ Ngộ

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1343770

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3770 lượt.

ùng nàng trong khu rừng này, ta rất mãn nguyện.
Chất lỏng thơm ngát diễm lệ khiến tâm trí ta dần dần thanh tỉnh. Khi ta mở mắt, miệng vẫn còn đang ngậm ngón tay nàng. Nắm tay nàng nhìn một lúc, thì ra máu của nàng có thể giải được chướng khí? Đầu ngón tay có một vết cứa rất nhỏ, ta hỏi đùa: "Keo kiệt vậy? Chỉ cứa một vết nhỏ như vậy thôi sao?"
Nàng đỏ mặt quay đi. Dịu dàng trong tim tràn đến, nàng không nhân lúc ta hôn mê bỏ đi, còn ở lại cứu ta, thế đã là quá đủ.
Trần quốc bị diệt, phụ vương và vương thất Trần quốc vẫn chưa bị Ninh quân tàn sát. Phụ thân bị phong làm vương hầu, phụ thuộc Ninh quốc. Phụ vương tuổi cao sức yếu, ta biết không bao lâu nữa, ta sẽ là Trần hầu. Thật muốn cười to, Trần hầu? Đợi ta trở thành Trần hầu, Ninh quốc sẽ đến lúc diệt vong! Chỉ cần ta giao nộp Thanh La, ngoan ngoãn trở về đợi làm Trần hầu, giả vờ tâm phục để nghỉ ngơi dưỡng sức, việc phục quốc sẽ có hy vọng. Nhưng, ta không muốn, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Ta không nỡ rời xa Thanh La.
Ta đưa nàng vào sống lang bạt trong rừng. Hàng đêm khi ôm nàng trong tay, ta không muốn thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta không muốn nàng tỉnh lại quá sớm.
Khi ta hút máu tươi trên đầu ngón tay nàng, ta đã nói với chính mình, buông tha cho nàng đi. Nhưng lại có một giọng nói khác lên tiếng, giữ nàng lại thêm một chút thôi, nhìn nàng thêm một chút cũng tốt rồi.
Lưu Giác đem theo binh mã đuổi đến. Ta bình thản ngồi trên núi, vì nàng ở cạnh ta, ta không sợ. Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của nàng, ta phẫn nộ bóp cổ nàng, nói với nàng ta muốn giết nàng.
Thanh La sắc mặt tự tại, nhắm mắt bình tĩnh nói với ta: "Ngươi sẽ không làm tổn thương ta đâu."
Ta thấy thật bi thương, đúng vậy, ta sẽ không thương tổn nàng, đúng như lời nàng nói, tuy ta bắt cóc nàng, nhưng ta chưa từng đối với ai chân thành tha thiết như vậy. Nhưng Lưu Giác diệt nước ta, giết huynh trưởng của ta, ta lại đối với nàng dịu dàng như vậy, ta thật không thể tha thứ cho chính mình! Ta nghiêm giọng ngắt lời nàng, nói với nàng nhưng thật ra chính là nói với chính mình.
"Nàng nhầm rồi, ta đã sớm hối hận, hối hận không nghe theo lệnh của hoàng huynh đem nàng làm con tin, nếu như không phải đêm đó ta muốn thả nàng đi... Nếu ta ở Hoài thành, ta tuyệt đối không vội vã rút quân bỏ rơi thành trì, để Lưu Giác chiếm được Hoài thành! Ta bắt cóc nàng, chính là để đợi ngày hôm nay, đợi Lưu Giác một mình lên núi, ép nàng làm con tin, để hắn phải vì nàng mà chết dưới lưỡi kiếm của ta! Ta không làm hại nàng, là bởi vì, Sở Nam ta dù có độc ác đến đâu cũng không ra tay giết một người con gái không sức kháng cự! Hôm nay nàng hãy chờ xem Lưu Giác chết trước mặt nàng như thế nào!"
Ta điểm huyệt nàng, không muốn nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng nữa, nó sẽ lại làm cho ta mềm lòng.
Lưu Giác chậm rãi bước lên núi, nhiên nhiên tự đắc. Ta trộm nhìn sang phía Thanh La, trong mắt nàng quả nhiên chỉ có một mình hắn, từ khi hắn xuất hiện, trong mắt nàng chỉ có hắn mà thôi.
Trong lòng như có mây mù trên núi, phiêu bạt không nơi nương tựa. Ta túm lấy Thanh La muốn ép Lưu Giác, hắn nói chi bằng để xạ thủ dùng tên bắn chết nàng, để nàng được chết sung sưóng.
Trò mèo này có thể che mắt ta sao? Chỉ có đồ ngốc mới không nhìn ra tình ý giữa hắn và Thanh La. Ta cố ý làm căng, Lưu Giác quả nhiên đầu hàng.
Ta hy vọng nhìn thấy hắn bất chấp Thanh La. Như vậy, ta mới có lý do không bận tâm đến tâm ý của nàng đem nàng cao bay xa chạy. Nhưng, hắn không cho ta cơ hội.
Trong cơn bi phẫn, ta ra tay với Lưu Giác, dù võ nghệ của hắn có cao cường tới đâu, cũng bị ta tìm ra sơ hở. Ta biết chỉ cần kiếm này của ta đâm tới, hắn không chết cũng sẽ trọng thương.
Ta đắc ý nhìn về phía Thanh La. Ánh mắt nàng ngập tràn đau thưong và sợ hãi. Trong tim nàng từ trước tới nay chỉ có mình Lưu Giác, nếu như ta giết hắn... Ta khẽ nhắm mắt, chiêu thức chậm lại, cao thủ ra chiêu không được phép sơ hở. Ta biết mũi kiếm của Lưu Giác nhất định sẽ đâm vào ngực ta.
Giây phút hai mắt khép lại, ta dường như lại thấy tà váy lụa của Thanh La phất phơ trong đêm, mỉm cười rạng rỡ. Cơn đau nhói chầm chậm dâng lên toàn thân, ta rút kiếm ngã xuống.
Bầu trời như chao đảo, khoé mắt còn lưu lại hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. Thực sự những ngày theo ta nàng đã gầy đi rất nhiều, đêm đến ôm nàng vào lòng, ta cảm thấy chỉ cần siết chặt thêm chút nữa cũng có thể siết chết nàng. Nhưng cho dù trong rừng sâu những đêm đó, ta ôm nàng vào lòng biết bao lần, sưởi ấm cho nàng, sợ nàng nhiễm lạnh, đến cuối cùng nàng vẫn thích ở trong vòng tay của Lưu Giác hơn.
Gió nhè nhẹ thổi, tâm dần tĩnh lặng. Nghiệp đế vương, mộng mỹ nhân... Ta nhớ tới sông nước hiền hoà nơi Trần quốc. Khi còn nhỏ kiêu bạc ngạo mạn, vậy mà lại vì nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ Trần quốc, từ bỏ tính mạng.
Nếu ta không chết, đại ca sẽ oán ta, tuy hắn luôn đố kỵ ta, nhưng chưa từng ra tay hại ta. Phụ vương xưng hầu, cũng sẽ trách ta, người đã già, trong đám nhi tử chỉ có ta mới có năng lực triệu tập quân Trần. Nếu ta không chết, mũi kiếm đó sẽ